Vào lúc anh đặt nụ hôn xuống, Tống Linh Linh còn chưa kịp phản ứng lại.
Tới tận khi những ngón tay thon dài của Giang Trục chạm vào cổ cô rồi luồn xuống dưới, Tống Linh Linh cảm thấy hơi lành lạnh thì cô mới đột nhiên tỉnh táo lại.
“Anh...” cô vừa mở miệng thì Giang Trục đã thuận thế đưa lưỡi vào.
“Không được.”
Tống Linh Linh trợn tròn mắt, đẩy Giang Trục ra.
Giang Trục bị bất ngờ đẩy ra nên không kịp phòng bị mà thật sự bị cô đẩy ra.
Anh nâng mắt nhìn, biểu cảm đáng thương, không biết là tại sao cô lại làm như vậy.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của anh, Tống Linh Linh chỉ có thể bất đắc dĩ sờ mũi rồi ngượng ngùng nói: “Em chưa đánh răng.”
“...”
Giang Trục cứng họng: “Chưa đánh răng thì không thể hôn em sao?”
Tống Linh Linh chớp chớp mắt: “Bẩn lắm.”
Vừa dứt lời, Giang Trục đã sáp lại gần cô lần nữa.
Anh khom lưng, nâng cằm để cô ngẩng đầu lên rồi sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn.
Vào lúc cái hôn chạm môi, Tống Linh Linh nghe được giọng nói nặng nề của anh: “Anh không chê đâu.”
“...”
Nụ hôn của Giang Trục rất có ma lực.
Có thể khiến Tống Linh Linh vốn dĩ đang còn kháng cự trở nên trầm luân cùng anh.
Tay cô vòng qua cổ anh tự khi nào.
Vào lúc đang chìm đắm trong nụ hôn này, hai người không nghe được bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa và tiếng quét thẻ phòng.
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng vật nặng rơi.
Lâm Hạ há hốc mồm đứng trước cửa, nhìn hai người đang ôm hôn nhau.
Nghe thấy tiếng động này, hai người mới phản ứng lại mà đồng loạt quay đầu qua nhìn về phía Lâm Hạ.
Không khí im lặng hồi lâu, Tống Linh Linh vội vàng chui ra khỏi lồ ng ngực Giang Trục.
Cô nhìn về phía Lâm Hạ, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Giang Trục nói: “Đóng cửa vào trước đã.”
Lâm Hạ đang ngây người nhanh tay đóng cửa lại.
Đóng xong thì cô ấy quay qua nhìn hai người rồi mấp máy môi: “Em...” cô ấy nghĩ nghĩ rồi sửa miệng: “Hai người muốn tiếp tục không?”
Tống Linh Linh: “...”
Cô liếc mắt nhìn Lâm Hạ một cái, vành tai phiếm hồng, gương mặt cũng nhiễm rặng mây đỏ ửng.
“Tiếp tục cái gì chứ?”
Cô huých Giang Trục một cái rồi tiếp: “Em đi rửa mặt chút, anh ra sô pha ngồi một lát nhé?”
Giang Trục nặng nề nhìn cô, nặng nề đồng ý.
“Được rồi.”
Trước khi vào phòng tắm, Tống Linh Linh nhìn về phía Lâm Hạ: “Có lấy đá viên không?”
Lâm Hạ khom lưng, nhặt đá trên đất lên rồi gật đầu nói: “Dùng bây giờ luôn không ạ?”
Tống Linh Linh “Ừm” một tiếng.
Hai mắt Lâm Hạ lập tức sáng lên, lập tức theo chân cô vào phòng tắm.
Thấy dáng vẻ căng thẳng này của cô ấy, Tống Linh Linh thấy hơi buồn cười: “Người phải xấu hổ là chị mới đúng chứ, em căng thẳng như vậy làm gì?”
“Em sợ đạo diễn Giang bảo chị xử em luôn rồi chứ...” Lâm Hạ thành thật nói.
Tống Linh Linh: “Sao anh ấy có thể làm vậy được.”
“Em làm hỏng chuyện tốt của hai người rồi đúng không...” Lâm Hạ ngượng ngùng nói: “Nhưng mà em có ấn chuông ấy, chỉ là hai người không nghe thấy thôi.”
Tống Linh Linh liếc cô ấy một cái: “Câu sau không cần nói ra đâu em.”
Lâm Hạ cười ngượng ngùng.
Cô ấy tựa vào cửa phòng tắm nhìn Tống Linh Linh đánh răng rửa mặt. Nhìn được một lúc, cô ấy không nhịn được tò mò mà gọi: “Chị Linh Linh.”
Tống Linh Linh liếc nhìn cô: “Em muốn nói gì?”
Lâm Hạ chớp mắt: “Cảm giác hôn môi nó như nào vậy chị?” cô ấy hỏi tiếp: “Nhìn cảnh chị với đạo diễn Giang hôn nhau mà tâm tư thiếu nữ của em trỗi dậy mãnh liệt luôn, bỗng dưng cũng muốn yêu đương quá.”
Nghe vậy, Tống Linh Linh bật cười.
Cô cong môi: “Chị giới thiệu cho em một người nhé?”
Lâm Hạ: “Ai vậy ạ?”
Tống Linh Linh nghĩ ngợi một hồi: “Em muốn chị giới thiệu ai nào?”
“....”
Lâm Hạ trầm mặc: “Nếu em biết thì em mới không cần chị giới thiệu cho đâu.”
Tống Linh Linh: “Chưa chắc đâu nha, nhỡ đâu là do em ngại thì sao.’
Lâm Hạ im lặng một hồi.
Tống Linh Linh đang rửa mặt, đột nhiên như nhận ra gì đó: “Đừng bảo là em có người thích rồi nhưng lại ngại ngùng thật đấy nhá?”
Lâm Hạ nhìn cô, thể hiện rõ ràng ý đồ của mình.
Tống Linh Linh kinh ngạc: “Là ai vậy, chị có quen không.”
“...”
Lâm Hạ do dự gật đầu: “... Chắc là có.”
Tống Linh Linh sửng sốt, trong đầu lướt qua một lượt những người có độ tuổi tương đương rồi hỏi: “Trì Bân à?”
“Không phải.” Lâm Hạ nhỏ giọng: “Anh Bân đã nhiêu rồi rồi cơ chứ...”
Tống Linh Linh chớp mắt: “Tuổi tác đâu phải vấn đề hơn nữa, anh ấy cũng chỉ hơn em có mười tuổi thôi mà, vẫn ổn.”
Lâm Hạ lắc đầu: “Dù sao thì cũng không phải anh ấy.”
“Ừm.” Tống Linh Linh gật đầu, đột nhiên nhớ tới một người: “Đừng nói là trợ lý của Từ Mãn nhé?”
Lâm Hạ: “...”
Tống Linh Linh nhìn biểu cảm của Lâm Hạ thì biết liền là mình đã đoán trúng.
Cô ngẩn người, cố nhớ lại dáng vẻ của người này. Sau đó hai mắt sáng rực lên: “Chị nhớ, trợ lý của Từ Mãn là một người rất đẹp trai đúng không?”
Lâm Hạ không thể trực tiếp khen như Tống Linh Linh được.
Cô ấy im lặng một hồi rồi uyển chuyển nói: “Cũng tàm tạm ạ.”
Tống Linh Linh liếc mắt nhìn cô một cái: “Cái gì mà cũng tạm chứ? Rõ ràng là rất đẹp trai mà, chị còn nhớ đấy.”
Cô cười: “Sao em lại đỏ mặt rồi?”
Lâm Hạ trừng cô một cái.
Tống Linh Linh cong môi cười: “Hay em kể chị nghe chuyện của hai người đi? Để chị xem xem có thể giúp được gì không?”
“Không cần đâu...”
Lâm Hạ đẩy mặt cô ra rồi thúc giục: “Có phải chị quên là đạo diễn Giang đang ngồi ngoài kia chờ chị rồi không?”
Cô ấy chỉ vào bọng mắt của Tống Linh Linh: “Với cả, mắt chị cũng chườm nhanh đi, không là lát nữa đến trễ mất đấy.”
Tới lúc này Tống Linh Linh mới nhớ đến người đang ngồi chờ trong phòng khách.
Cô vội nói: “Được rồi, tạm thời buông tha cho em.’
Cô nhanh chóng rửa mặt xong rồi đi ra phòng khách, để Lâm Hạ đi lấy đá cho cô chườm.
Giang Trục giơ tay đón lấy: “Để tôi.”
Anh nhìn về phía Lâm Hạ: “Cô đi nghỉ đi.’
Lâm Hạ tất nhiên sẽ không đi nghỉ thật. Cô chỉ là cảm thấy mình không nên ở trong phòng khách này thêm nữa nên hỏi: “Chị Linh Linh, hai người muốn ăn gì đó không? Em tính về nhà ăn chút gì đó lót dạ.”
Tống Linh Linh nhìn Giang Trục: “Anh muốn ở đây hay là mình đi ra ngoài.”
Giang Trục vừa chườm mắt cho cô, vừa hỏi: “Em không sợ bị người khác nhìn thấy?”
“... Sợ ạ.”
Tống Linh Linh thành thật nói: “Nhưng anh vượt đường xa xôi tới tận đây, em không thể đến cả bữa sáng cũng không mời anh được.”
Giang Trục nghẹn họng.
Anh nhìn cô: “Anh không muốn ăn gì cả.”
Tống Linh Linh: “Sao cơ?”
Giang Trục ủ rũ, nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa anh lại ngủ tiếp.”
Tống Linh Linh gật đầu: “Không ăn sáng thì anh ngủ lại nhé?”
“Ừm.”
Giang Trục lái xe cả đêm từ Bắc Thành qua đây, anh còn chưa kịp ăn uống gì. Anh nhìn Tống Linh Linh: “Ngủ xong thì anh qua tìm em rồi mình đi ăn trưa nhé.”
Tống Linh Linh nghe vậy thì gật đầu: “Vậy thì chỉ ăn cơm tối được thôi, vì hôm nay em có khá nhiều cảnh diễn”
Đã sắp tới ngày đóng máy nên suất diễn của cô cũng tới hồi kết thúc, cũng đồng nghĩa là công việc của cô sẽ bị dồn lại nhiều hơn bình thường một chút.
Lúc suất diễn thưa thớt thì giữa trưa Tống Linh Linh dùng cơm cùng Giang Trục không sao, thế nhưng bây giờ cảnh diễn rất nhiều nên không thích hợp lắm.
Giang Trục cụp mắt nhìn cô: “Vậy thì để cơm tối vậy.”
Tống Linh Linh sửng sốt: “Hôm nay anh không về sao?”
Giang Trục ừm một tiếng.
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của cô, Giang Trục nhướn mày: “Sao thế?”
“Hôm nay không phải là....” Cô nhìn thời gian “Ngày Hẻm Nhỏ ra mắt trailer sao ạ?”
Cô cứ tưởng rằng Giang Trục phải về Bắc Thành.
Giang Trục bật cười: “Đó là chuyện của nhân viên đoàn mà.”
Anh nói: “Việc bên bộ phận anh phụ trách đã xong hết rồi.”
Hai mắt Tống Linh Linh sáng lên: “Vậy tối nay chúng ta ăn với nhau nhé.”
Giang Trục đồng ý.
- -----
Sau khi chườm mắt xong, Tống Linh Linh và Lâm Hạ tới đoàn phim.
Giang Trục tiễn hai người đi xong thì mới vào phòng của Tống Linh Linh nghỉ ngơi.
Sau khi tới đoàn phim, Tống Linh Linh mới nhớ ra.
Có vẻ như cô không hề có sự bài xích nào với việc Giang Trục ngủ ở phòng của mình.
Giang Trục nhắc tới, cô thì cứ thoải mái đồng ý luôn.
Chuyện này cứ như là thuận theo tự nhiên vậy.
Nghĩ vậy, Tống Linh Linh không nhịn được mà bật cười.
“Chị Linh Linh.” Lâm Hạ nghiêng đầu nhìn cô: “Chị cười gì vậy?”
Tống Linh Linh nhướng mày: “Không nói cho em!”
Cô thần bí như vậy khiến Lâm Hạ cũng không hỏi ra được gì.
Lâm Hạ lắc đầu: “Đạo diễn Giang đến cái là trông chị vui vẻ ghê ha!”
“Vậy sao?” Tống Linh Linh nghi hoặc.
Lâm Hạ gật đầu: “Hai chữ vui mừng viết rõ mồn một trên mặt rồi kìa.”
Hai người cùng đi vào phòng trang điểm.
Sau khi đi vào, chuyên viên trang điểm lên tiếng chào hỏi Tống Linh Linh.
Vừa ngồi xuống bàn, chuyên viên bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Hôm nay chị Linh Linh có chuyện gì vui sao?”
Tống Linh Linh ngẩn người: “Sao em lại nói vậy?”
Chuyên viên trang điểm: “Chỉ là cảm thấy tâm trạng chị đang khá tốt.”
Tống Linh Linh nhìn chính mình trong gương, cô vẫn không nhận ra được mình có gì khác.
Chẳng nhẽ là người ngoài cuộc thì tỉnh táo hơn?
Cô vẫn chưa tin lắm.
Tới tận khi trang điểm xong rồi đối diễn cùng Kiều Diệc Dao, nghe cô ấy nói lời tương tự như vậy thì lúc đó Tống Linh Linh mới biết, sự mừng vui đang hiện rõ lên trên gương mặt mình.
Vào giờ nghỉ buổi trưa, cô nói chuyện này với Giang Trục.
Giang Trục tự luyến trả lời: “Vậy thì sau này anh phải chăm tới thăm bạn gái hơn mới được.”
Tống Linh Linh: “?”
Giang Trục: “Anh tới thì bạn gái anh sẽ rất vui mà.”
Tống Linh Linh bật cười: “Tự luyến.”
Giang Trục: “Thật đấy.”
Hai người hàn huyên một hồi, Tống Linh Linh hỏi anh xem trailer sẽ được chiếu vào mấy giờ.
Giang Trục nhìn đồng hồi rồi trả lời cô: “Còn mấy phút nữa.”
Thời gian tuyên bố chiếu trailer là 11 giờ đúng.
Tống Linh Linh: “Anh căng thẳng không?”
Giang Trục: “Vẫn ổn.”
Anh hỏi lại cô: “Em thì sao?”
Tống Linh Linh: “Có hơi ạ.”
Đây là bộ phim đầu tiên cô đóng chính, đạo diễn lại còn là Giang Trục nên cô có hơi căng thẳng.
Cô sợ mọi người không thích cách diễn của mình, không thích kịch bản này, sợ là mọi người sẽ quay lưng với Giang Trục và chê cười anh.
Tống Linh Linh chưa bao giờ sợ bị người khác mắng chửi, nhưng cô lại lo sợ việc mình làm liên lụy tới người khác.
Mặc dù đó là bạn trai cô thì cô vẫn sẽ có gánh nặng về tâm lý.
Giang Trục như hiểu được ý cô nên gọi điện qua, để cô tạm thời không phải bận tâm về chuyện trailer nữa.
Anh hỏi thăm Tống Linh Linh về cơm của đoàn phim, sau đó hỏi sang chuyện buổi sáng vì sao cô và Lâm Hạ lại ở trong phòng tắm lâu như vậy. Cuối cùng lại hỏi xem tối nay cô muốn ăn gì. Hai người chuyện trò với nhau một hồi, tới lúc cúp máy thì trailer đã chiếu được mười phút.
Nhìn đồng hồ, Tống Linh Linh ngây người. Cô đang định mở weibo lên xem tình hình thì nhận được tin nhắn của Thịnh Vân Miểu.
Thịnh Vân Miểu: “Tuy là lúc làm trong đoàn tớ đã biết bộ phim này rất ngược, thế nhưng xem xong trailer thì vẫn không thể không kinh ngạc cảm thán là đạo diễn Giang quá đỉnh luôn! Rõ ràng chỉ là một kịch bản thanh xuân vườn trường ngược chút thôi, thế mà anh ấy lại có thể biến nó trở nên sâu sắc như vậy!”
Tống Linh Linh hồi hộp, mím môi hỏi: “Lời này của cậu dành cho bọn tớ là chưa có gắn filter đâu đúng không?”
Thịnh Vân Miểu: “?”
Thịnh Vân Miểu: “Cậu là đang khinh thường mắt nhìn của tớ, hay là đang tự khinh thường chính mình và đạo diễn Giang thế?”
Tống Linh Linh: “Chỉ là tớ không được tự tin cho lắm thôi.”
Thịnh Vân Miểu: “Cậu chưa lên weibo à?”
Tống Linh Linh: “Đang định lên đây.”
Thịnh Vân Miểu: “Cậu tự mình đi xem đi, khỏi phải nghi ngờ.’
Ôm tâm trạng thấp thỏm, Tống Linh Linh ấn mở weibo.
Vừa vào thì cô đã bị hot search làm cho kinh sợ.
Nhìn được ba giây, cô quay qua nhắn tin hỏi Giang Trục: “Đoàn phim mua nhiều hot search như vậy làm gì hả anh?”
Giang Trục: “.”
- ------