*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi quanh phim trường đang ở giai đoạn kết thúc công việc, Tống Linh Linh dừng lại trước cái lều, ngước mắt nhìn dòng người bận rộn cách đó không xa.
Lúc đóng máy, trường quay có nhiều thứ phải thu dọn.
Giang Trục là người có thể tự mình làm rất nhiều việc.
Nếu mấy nhân viên đoàn phim làm nhiều việc quá hay làm lâu quá thì anh sẽ tự ra giúp đỡ họ luôn.
Cơn mưa dần ngớt, hạt mưa tí tách như giọt pha lê rơi xuống chạm mặt đất bắt tung tóe thành bong bóng nước.
Tống Linh Linh đang quan sát thì bỗng thấy Giang Trục đặt dù sang một bên để dọn máy móc, để mặc cả người mình ướt mưa.
Màn đêm tối tăm.
Tống Linh Linh nhìn anh bằng thứ ánh sáng yếu ớt, cuộc nói chuyện với nhà sản xuất Lâm ban nãy vang lên trong đầu cô.
Sau khi nghe cô bảo là không biết, nhà sản xuất Lâm ngạc nhiên: “Đạo diễn Giang không nói với em ư?”
Tống Linh Linh gật đầu.
Nhà sản xuất Lâm cười bảo: “Cũng phải, anh ấy không phải người thích nói nhiều.”
Tuy anh ấy và Giang Trục mới biết nhau gần đây nhưng cũng đủ để hiểu anh là người thế nào. Việc anh làm luôn luôn nhiều hơn những người anh nói ra.
Tống Linh Linh không biết phải tiếp lời ra sao.
Nói đến đây, nhà sản xuất Lâm lại bật cười: “Mấy chuyện trước đây chắc anh ấy cũng chưa bao giờ nói luôn ha.”
Là giọng điệu khẳng định.
Tống Linh Linh: “Chuyện gì ạ?”
Nhà sản xuất Lâm mỉm cười: “Chẳng phải lần trước em bị thương trong lúc đóng phim à? Hôm đó anh cũng không để ý nên gọi cơm như bình thường cho em.”
Anh ấy cho Tống Linh Linh biết là Giang Trục đặc biệt tìm anh ấy nói chuyện, thế nên anh ấy mới tranh thủ mua cho cô phần ăn khác.
Giang Trục là người như vậy… Làm việc không kể công.
Có thể vì anh không để tâm đến những điều nhỏ nhặt này, nhưng đối với mọi người thì khác.
Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh cất bước vào cơn mưa.
Đến khi mọi người để ý đến cô thì cô đã chạy đến trước mặt Giang Trục rồi.
Giang Trục ngước mặt lên, khi nhìn thấy người cô ướt nhẹp thì vẻ mặt đanh lại: “Sao em không lấy…”
Chữ “dù” chưa kịp thốt ra thì Tống Linh Linh đã cúi người cầm chiếc dù anh để dưới đất lên. Cô đứng dậy, bung dù ở giữa hai người để cả hai được che chắn dưới tán dù.
Trong không khí mang theo mùi vị ẩm ướt.
Tống Linh Linh hơi nghiêng dù về phía Giang Trục, sau đó từ tốn trả lời câu hỏi của anh: “Ở đây có dù rồi.”
Giang Trục bình tĩnh nhìn cô.
Tống Linh Linh cụp mắt nhìn dụng cụ trong tay anh: “Có cần tôi cầm hộ không?”
“...”
Câu hỏi được cất lên một lúc lâu, Giang Trục mới đáp: “Không cần đâu, cô che dù đi.”
Giọng anh hơi trầm xuống: “Đừng để mình bị ướt.”
Tống Linh Linh: “Tôi biết rồi.”
Tuy nói vậy nhưng khi hai người đi về phía trước, Tống Linh Linh vẫn không nghiêng dù về phía mình.
Khi đi đến lều, Tống Linh Linh bị ướt nửa bên vai, Giang Trục cũng vậy.
Cô cúi người đặt dù xuống, vừa định tìm Lâm Hạ để lấy khăn thì Giang Trục đã đưa cho cô cái khăn bông trước.
Là của nhân viên đưa cho anh.
“Lau đi.”
Tống Linh Linh ngửa mặt lên, đối diện với đôi mắt đen láy của anh, ấm giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Giang Trục hơi khó hiểu trước thái độ xa cách của cô.
Anh khẽ cau mày: “Cô…”
Tống Linh Linh lau nước mưa trên vai rồi nhìn anh: “Sao thế?”
Cô vừa hỏi xong thì Lâm Hạ, người đi tìm máy sấy, đã quay lại.
“Chị Linh Linh hong khô quần áo đi nè.”
Giang Trục dừng một lát rồi khẽ bảo: “Không sao, cô cứ hong khô tóc với quần áo trước đi.”
Tống Linh Linh cũng nhẹ giọng đáp lại anh.
…
Lâm Hạ đi đến bên cạnh hong khô tóc và quần áo cho cô.
Vừa hong, cô ấy vừa khẽ khàng hỏi: “Chị Linh Linh ơi, sao nãy chị đi che dù cho đạo diễn Giang mà không cầm dù theo vậy?”
Tống Linh Linh nhìn cô ấy: “Chị quên mất.”
Lâm Hạ bất đắc dĩ: “Chị không sợ bị cảm à?”
“Đóng máy rồi mà.” Tống Linh Linh đáp lại vô cùng có lý: “Bị cảm thì ở nhà nghỉ ngơi hai ngày là ổn.”
Đường Vân Anh cũng đã sắp xếp kỳ nghỉ cho cô rồi.
Lâm Hạ nín thinh vì câu trả lời của cô, trong phút chốc, cô ấy không thể nào phản bác lại.
“Thế lỡ nghỉ ngơi rồi mà vẫn không khỏe thì sao?”
Tống Linh Linh lầm bầm: “Dù gì cũng chỉ là mắc mưa thôi mà, làm gì nặng đến mức đó.”
Lâm Hạ đầu hàng.
Sau khi sấy khô tóc và quần áo cho cô, Lâm Hạ chưa kịp cất máy thì Tống Linh Linh đã bảo: “Em đưa máy sấy qua cho Trì Bân đi.”
Lâm Hạ nhìn cô: “Dạ?”
Tống Linh Linh: “Lẹ nào.”
Lâm Hạ hiểu ý bèn nhanh chóng chạy sang phía nhóm Giang Trục.
Giang Trục và Trì Bân vẫn đang tay năm tay mười, cô ấy chỉ đành nói với bọn họ một tiếng rồi đặt máy sấy tóc cho hai người qua một bên.
“Đi thôi.”
Khi Lâm Hạ quay lại, Tống Linh Linh thấy ở đây không còn việc gì để giúp đỡ: “Chúng ta về thôi.”
Lâm Hạ nghiêng đầu: “Chúng ta có nên báo với bên đạo diễn Giang một tiếng không?”
“Không cần đâu.” Tống Linh Linh cúi đầu: “Cũng đã chụp hình chung với nhau hết rồi mà.”
Lâm Hạ nghĩ ngợi một lát rồi thấy cũng đúng.
Cô ấy thở dài, lẩm bẩm: “Em vẫn thấy hơi luyến tiếc.”
Thật ra Tống Linh Linh cũng cảm thấy vậy.
Lâm Hạ bùi ngùi: “Không biết đoàn phim tiếp theo có được ăn ý như đoàn phim “Hẻm Nhỏ” không nữa?!”
Nghe thế, Tống Linh Linh nhắc nhở cô ấy: “Có phải em quên là ban đầu đoàn phim của chúng ta cũng đâu có ăn ý chi mấy đâu.”
Lâm Hạ: “Em có quên đâu, nhưng mà chẳng phải đạo diễn Giang đã đứng ra lo liệu tất cả rồi sao?”
Cô ấy nhỏ giọng, giọng điệu ngập tràn sự sùng bái với Giang Trục: “Đạo diễn Giang đỉnh thật sự, đây là lần đầu tiên em thấy một đạo diễn thay đổi cả dàn diễn viên khi đã quay được một nửa và phải quay lại từ đầu.”
Đương nhiên, trong giới cũng có nhiều trường hợp đổi người.
Nhưng các đoàn phim khác thay người và chỉ quay lại những cảnh chính diện thôi. Phần lớn họ chọn cách thay đổi khuôn mặt bằng AI để tiết kiệm sức lực và chi phí.
Hiếm ai quay lại toàn bộ như Giang Trục.
Ít nhất thì Tống Linh Linh và Lâm Hạ chưa bao giờ thấy, cũng chưa nghe nói có đoàn phim nào làm như vậy.
Nghe Lâm Hạ nói thế, mắt Tống Linh Linh sáng lên.
Tự nhiên cô lại nhớ đến sự kiên trì của Giang Trục.
Khi quay lại xe, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Hạ rồi lại ngắm bó hoa tươi trên ghế.
Hoa hồng Ocean Song và Sweet Avalanche (*) không phải là loại hoa tươi thường thấy ở cửa hàng hoa.
(*) Hoa hồng như hình:
Để mua được hai loại hoa này thì bắt buộc phải đặt trước.
Tống Linh Linh thích chúng chỉ đơn giản thì chúng đẹp.
Cô thích tất cả những gì xinh đẹp.
Thấy cô ngắm nghía bó hoa tươi, Lâm Hạ tự giác bảo: “Để về nhà em cắm ra bình cho chị nha!”
Tống Linh Linh quay đầu: “Bó hoa lần trước mới hai ngày đã héo.”
“...”
Lâm Hạ chớp mắt: “Có phải chị quên thay nước không?”
“Không hề.” Tống Linh Linh nghĩ ngợi: “Một ngày chị thay tận ba lần.”
Lâm Hạ cạn lời: “Không cần phải thường xuyên như vậy đâu chị, một ngày thay một lần là được rồi.”
“Ồ.”
Tống Linh Linh bày ra vẻ mặt đã tiếp thu kiến thức.
Hai người rì rầm trò chuyện cho đến khi tới khách sạn.
Sau khi thu dọn hết đồ đạc ở khách sạn, hai người lên xe về nhà.
Khách sạn mà đoàn phim ở không quá xa nhà Tống Linh Linh, nhưng cũng không được tính là gần, khoảng một tiếng rưỡi chạy xe.
Vào ngày mưa sẽ lâu hơn một chút.
Lúc quay lại Bắc Thành ghi hình, cô đã cân nhắc xem có nên ở nhà không, nhưng nghĩ đến việc phải dậy sớm hai tiếng để chạy đến đoàn phim nên cô đã từ bỏ. Chiếc xe vừa lăn bánh khỏi khách sạn chừng chưa đến năm phút, Tống Linh Linh nhận được tin nhắn của Giang Trục.
Giang Trục: [Đi rồi à?]
Nhìn dòng tin nhắn này, Tống Linh Linh do dự hồi lâu rồi chỉ trả lời lại một chữ “Vâng”.
Thật ra cô có nhiều điều muốn hỏi Giang Trục, nhưng cô sợ bản thân lại tự mình đa tình rồi hiểu lầm.
Nếu Giang Trục không nhắc đến, cô thà giả vờ như mình không biết gì còn hơn.
Đang nghĩ ngợi vu vơ thì Giang Trục lại tiếp tục gửi tin nhắn.
Giang Trục: [Về nhà nhớ uống cốc trà gừng.]
Tống Linh Linh: [... Tôi biết rồi.]
Giang Trục: [Sắp tới cô có sắp xếp gì chưa?]
Anh đang hỏi công việc của Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh nghĩ một lát rồi trả lời anh: [Tôi vẫn chưa rõ.]
Cô tưởng rằng cuộc trò chuyện của hai người đến đây là đã sắp kết thúc rồi.
Không ngờ rằng Giang Trục lại gửi tin nhắn thoại cho cô.
Trước khi ấn nghe, ma xui quỷ khiến thế nào, Tống Linh Linh lại nhìn sang Lâm Hạ đang xem clip hài.
Động tác của cô rất cẩn thận, giảm nhỏ âm lượng của điện thoại xuống rồi mới dán tai vào loa điện thoại.
Vì âm thanh phát ra từ điện thoại nên giọng Giang Trục có vẻ như trầm hơn. Nghe khàn khàn và rất quyến rũ.
Tai Tống Linh Linh giần giật, cô nghe giọng anh lọt vào tai mình.
Giang Trục: “Ngày mai tôi phải ra nước ngoài một chuyến, khoảng một tuần sau sẽ về.”
Một câu ngắn gọn lại khiến Tống Linh Linh ngớ người.
Cô không biết Giang Trục có phải người có thói quen chia sẻ lịch trình của mình với người khác hay không.
Nếu không thì anh cứ kể lịch trình của anh cho cô nghe hết lần đến lần khác là có ý gì, vừa nhìn là biết ngay.
Tống Linh Linh nghe tin nhắn thoại của anh hai lần mà vẫn chưa rõ ý anh.
Cô đang trầm ngâm xem nên trả lời thế nào thì tin nhắn thoại thứ hai gửi tới.
“Có chuyện gì thì em cứ tìm Trì Bân và Thẩm Điệp.”
Tống Linh Linh nhìn chằm chặp vào hai tin nhắn thoại một hồi lâu, rồi mới trả lời: [Mấy ngày kế tiếp tôi dành để nghỉ ngơi, làm sao có chuyện gì được!]
Giang Trục: [Để đề phòng thôi.]
Ánh mắt Tống Linh Linh khựng lại, cô gõ vào điện thoại: [Có phải đạo diễn Giang đang quan tâm diễn viên của đoàn phim của mình quá rồi không?]
Gõ xong, Tống Linh Linh lại thấy có gì đó sai sai nên xóa hết đi.
Lặp đi lặp lại mấy lần, người ở đầu bên kia có vẻ hơi mất kiên nhẫn, bèn hỏi cô: [Muốn nói gì với tôi?]
Tống Linh Linh: [...]
Tống Linh Linh: [Tôi lỡ tay ấn vào, giờ tôi phải nghỉ ngơi rồi đạo diễn Giang.]
Giang Trục: [Về đến nhà rồi báo tôi một tiếng.]
Tống Linh Linh: [... Ồ.]
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Linh Linh lướt lên lịch sử nhắn tin của hai người, cô rơi vào im lặng.
Rốt cuộc là Giang Trục bắt đầu chủ động nói những đề tài nhàm chán với cô từ bao giờ vậy?
Bản thân anh không phát hiện ra mình ngày càng lải nhải sao?
Suy nghĩ một hồi, Tống Linh Linh vẫn chưa thể nghĩ thấu đáo.
…
Hơn 10 giờ, Tống Linh Linh về nhà an toàn.
Một ngày trước, Lâm Hạ đã gọi cho cô giúp việc, bảo cô ấy qua dọn dẹp trước.
Hai người bước vào nhà, căn nhà sạch tinh như mới.
Tống Linh Linh bị Lâm Hạ thúc giục vào nhà tắm tắm rửa, còn cô ấy giúp cô bỏ quần áo của đoàn phim vào máy giặt, sau đó giúp cô cắm hoa và dọn dẹp.
Sau khi hoàn thành, Tống Linh Linh đã tắm xong và đi ra.
“Chị Linh Linh!” Lâm Hạ nhìn cô: “Em nấu cho chị chén trà gừng, chị nhớ uống đi rồi đi ngủ, em về trước đây.”
Tống Linh Linh cất lời: “Về rồi báo chị một tiếng, tiện thể cảm ơn tài xế giúp chị nhé!”
Tài xế vẫn còn đợi Lâm Hạ dưới lầu.
Vào đêm mưa gió này, Tống Linh Linh không yên tâm để Lâm Hạ kéo vali đi gọi taxi, hầu như lần nào cô cũng gửi thêm tiền lương cho tài xế để chú đưa Lâm Hạ về nhà rồi mới tan làm.
Lâm Hạ: “Em biết rồi.”
Cô ấy lại nhìn Tống Linh Linh: “Chị đừng thức khuya nha, nếu thấy khó chịu thì gọi điện cho em.”
“Về lẹ đi.” Tống Linh Linh không thích cô ấy lải nhải: “Mai em không cần đến đây đâu, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Lâm Hạ liếc cô: “Vậy thì chị ăn gì?”
“Chị về nhà.” Tống Linh Linh nằm vật xuống sô-pha: “Nếu không về nữa chắc bố mẹ sẽ quên mất họ có cô con gái là chị luôn quá!”
Lâm Hạ trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc gật đầu: “Cũng đúng. Vậy chị đi đường cẩn thận nhé.”
Sau khi tiễn Lâm Hạ về, Tống Linh Linh chui vào phòng.
Cô không thể không cảm thán rằng dù khách sạn có thoải mái cỡ nào thì cũng không thoái mái bằng tổ ấm nhỏ của mình.
Tống Linh Linh nằm trên giường, đang định mở hộp thoại của Thịnh Vân Miểu để hỏi cô ấy có về nhà không thì Lâm Hạ bỗng gửi tin nhắn nhắc cô đăng Weibo.
Bài Weibo về ngày đóng máy hôm nay vẫn chưa đăng.
Tống Linh Linh: [Weibo chính thức không đăng à?]
Lâm Hạ: [Đăng rồi chị ơi, chị lên cả hot search rồi đó. Người hâm mộ đang đợi bài đăng đóng máy của chị đó!]
Tống Linh Linh: [Đăng ngay đây!]
Lâm Hạ tiện tay gửi hình tập thể mà người chụp hình gửi cho cô ấy qua cho Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh ấn mở, nhìn thoáng qua đã thấy Giang Trục đứng ngay cạnh mình.
Một nhóm người chen chúc dưới mái lều.
Khi người chụp hình gọi mọi người nhìn vào ống kính thì Tống Linh Linh cũng nhìn theo, ai cũng làm vậy.
Chỉ có duy nhất một người là ngoại lệ.
Bao nhiêu tấm ảnh tập thể thế này mà Giang Trục không hề nhìn vào ống kính.
Ánh mắt của anh dừng trên người Tống Linh Linh.
Khi phát hiện điều này, hơi thở của cô trở nên nặng nề. Cô thoát khỏi Weibo, rồi lại vào Weibo bấm mở tấm ảnh tập thể mà Từ Mãn đăng lên khi đóng máy.
Lúc ấy cô không quan sát kỹ.
Bây giờ Tống Linh Linh mới để ý, lần chụp hình đó, ánh mắt của Giang Trục cũng hướng về phía cô.
Vì là ảnh chụp chung của hai nhân vật chính nên thợ chụp ảnh không thể chụp được mặt của Giang Trục.
Sau khi nhìn đăm đăm vào hai bức ảnh tập thể này một hồi lâu, Tống Linh Linh xem lại ảnh chụp chung ba người của cô, Giang Trục và Từ Mãn.
Vẫn giống nhau.
Đầu Giang Trục vẫn nghiễn về phía cô.
Tống Linh Linh sửng sốt.
Cô ù ù cạc cạc một hồi, cuối cùng không kìm được mà nhắn cho Thịnh Vân Miểu.
Tống Linh Linh: [Hỏi cậu một câu nhé?]
Thịnh Vân Miểu: [Mười câu cũng được.]
Tống Linh Linh: [Lúc Ôn Trì Cẩn chụp hình chung với cậu thì anh ấy nhìn cậu hay nhìn ống kính?]
Thịnh Vân Miểu: [?]
Tống Linh Linh: [Không hỏi được à?]
Thịnh Vân Miểu: [Ôn Trì Cẩn chụp hình chung với tớ khi nào?! Cậu định giết người không dao không kiếm à?]
Tống Linh Linh: [Không có ư?]
Cô nhớ là có mà.
Thịnh Vân Miểu: [KHÔNG CÓ!!!]
Tống Linh Linh hậm hực: [Thế thì sếp Ôn sai rồi, lần sau gặp lại tớ sẽ thay cậu nói chuyện đàng hoàng với anh ấy!]
Thịnh Vân Miểu: [Cảm ơn nhưng đây không cần!!]
Không tìm thấy đáp án từ Thịnh Vân Miểu, Tống Linh Linh do dự bấm vào khung thoại của Thẩm Điệp.
Tống Linh Linh: [Chị Thẩm Điệp ơi.]
Tin nhắn được gửi đi, Thẩm Điệp không trả lời ngay.
Tống Linh Linh lại mở album ảnh, lúc chuẩn bị tìm chín bức ảnh của đoàn phim để đăng Weibo thì Weibo hiện thông báo.
Giang Trục: Chúc mừng đóng máy (hình ảnh)...
Tống Linh Linh bấm mở theo bản năng.
Nhìn thấy bài đăng Weibo mới của anh.
Bài đăng ngắn gọn súc tích của Giang Trục chỉ kèm theo một bức ảnh đóng máy.
Không phải hình tập thể, mà là hình của anh và cô được người chụp hình chụp ba tiếng trước.
***
Lời tác giả:
Đạo diễn Giang: Người khác đừng hòng xuất hiện trên Weibo của tôi!
Từ Mãn: Đỉnh đỉnh đỉnh đỉnh
Linh Linh: …