Trương Viễn Hoài không thể phản bác nổi một lời nào, hắn sững sờ đứng đực ra đó với khuôn mặt vụn vỡ, trái tim tan nát thành ngàn mảnh.
Đau quá...
Ngay từ đầu chẳng có tình cảm, tất cả đều là âm mưu của anh.
Cái gì mà hồi phục nhân phẩm? Tại sao lại dùng thế giới giả đối phó em? - Ah, nghĩ lại thì nếu những thế giới trước kia đều là thật, ngược lại chẳng phải càng kinh hãi hơn à? Người cặn bã hám lợi như mình, sao có thể tùy tiện cho ra ngoài hại đời được chứ? Anh là trí tuệ nhân tạo, suy nghĩ như vậy chẳng có gì phải chê trách cả, anh làm tốt lắm...
Ha, đáng hận thật đó. Anh không có lỗi, nhưng em làm sao có thể chấp nhận được đáp án này?
Có người tự tiện bước vào cuộc sống của em, bào mòn gai góc và cảnh giác của em, khiến em dựa dẫm, khiến em tin yêu... cuối cùng chỉ là "ý tốt" của một cỗ máy không cảm xúc.
Anh tài giỏi như thế, vậy có từng nghĩ tới chưa? - Em sẽ ra sao khi biết những chuyện này? Hay là vì chính anh không có tình cảm nên chẳng thể quan tâm đến cảm xúc của em?
Lừa tình, dối trá, tàn nhẫn đội lốt nhân từ... anh khác gì em? Hay tại vì người xấu xa không được lên tiếng? Đối phó với người tệ hại như em thì không cần biết phương pháp đó có cực đoan hay không đều có thể dùng?
Trái tim em trao cho anh rồi, làm sao lấy lại được đây?
Em cho rằng anh là người cứu rỗi, thế nhưng chưa từng nghĩ kẻ đẩy em vào thế khó lại chính là anh. Mọi bất hạnh anh gieo rắc chỉ cần treo lên hai chữ "ý tốt" liền có thể bất chấp giày vò em, vậy còn nỗi đau em phải chịu, chẳng lẽ là em đáng bị trừng phạt sao?
Anh mặc kệ em đau khổ, thương tâm, sống trong khổ sở chỉ để biến em thành người "hoàn lương" đối tốt với đời?
Cuối cùng thì tình yêu của anh, có thật sự tồn tại không...?
Người đàn ông nhìn biểu hiện chết lặng của Trương Viễn Hoài, hài lòng xoa đầu hắn một cái, thầm nghĩ: Thượng Tích sắp trở lại nên tôi đành phải đẩy nhanh tiến độ tuyệt vọng để cậu chết sớm một chút mới được. Mong là lần này cậu không làm tôi thất vọng.
Nước mắt Trương Viễn Hoài từ sớm đã tuôn ra như đê vỡ, nhưng ngược lại biểu cảm lại chẳng biến hóa bao nhiêu. Hắn chết lặng, đôi mắt như thể mất đi tiêu cự, cứ thế thẫn thờ đến tận khuya, bấy giờ người đàn ông kia đã biến mất rồi.
Hắn lặng người rất lâu, trước mặt hắn là dòng sông phản chiếu ánh sáng rực rỡ của đèn điện, đối diện là những tòa nhà cao tầng phát sáng, trong lòng sâu sắc thê lương.
Cứ tưởng có thể cô độc chìm trong bóng tối, ai biết được lại có ánh sáng tìm đến soi rọi cho mình?
Nhưng bởi vì không phải ánh sáng từ mặt trời, cho nên tất cả đều là giả tạo...
Ngỡ là tia nắng dẫn lối có khả năng cứu mình rời khỏi vực thẳm, hóa ra chỉ là ngọn ma trơ lập lòe tàn nhẫn phơi bày mọi dáng vẻ thảm hại của bản thân hắn mà thôi...
Bị chôn vùi bởi hàng ngàn ý nghĩ tiêu cực, cuối cùng Trương Viễn Hoài ngất liệm đi vì không chống đỡ nổi sự tàn khốc của giả thiết mang danh hiện thực này.
Thời điểm bấy giờ vắng người, chẳng ai phát hiện đưa hắn đi bệnh viện. Vài tiếng trôi qua hắn tự tỉnh lại, hôm sau cứ thế tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi làm.
Lần này còn chưa đến công ty, Trương Viễn Hoài đã nhận được hối thúc của Phan Kiều: "Có biến anh ơi, chủ tịch cho gọi anh, dáng vẻ đáng sợ lắm!"
Khi Trương Viễn Hoài tức tốc tới phòng chủ tịch, hắn chẳng kịp dò hỏi câu nào đã bị bố Giang Vũ đập sấp ảnh dày cộm vào mặt một cái đau rát.
Ông nhìn hắn với đôi mắt hà khắc, chất vấn: "Mày xem mày đang làm cái gì đi!!!"
"Mày đường đường là Giám đốc điều hành của Giang thị - là con cháu Giang gia! Mày lại đi cặp kè với đàn ông, nam không ra nam nữ không ra nữ! Mày coi mày cặp bao nhiêu thằng rồi? Mày nghĩ cái gì vậy hả?!! Mày, mày còn đụng tới thằng cháu quý hóa của Lý gia! Mày, mày hay lắm Giang Vũ!!!" Ông tức như thể sắp tăng xông tới nơi, mắng xong một tràn dài phải thở phì phò mấy cái rồi mới vô cùng phiền muộn nói tiếp:
"Một Giang Đông Thành cũng thôi đi, bây giờ ngay cả mày cũng vậy? Giang gia rốt cuộc là tạo cái nghiệp gì mà gặp phải mấy đứa súc sinh như tụi bây?"
Trương Viễn Hoài nghe tới đây, trong lòng không nhịn được mỉa mai.
Giang gia tạo nghiệp còn ít à?
Không cực đoan phản đối đam mê của cô Giang Vũ - Giang Tư Hàm, người đó cũng không cần cắt đứt quan hệ với Giang gia, một thân một mình không có chỗ dựa dấn thân vào giới giải trí đầy drama sóng gió, cũng không tới mức vì thiếu quyền lực mà vuột mất mối tình đầu mãi mãi.
Không chia cắt Phó Thư Tranh với con, người đó cũng không phải rơi vào tình cảnh éo le giữa trời tuyết lạnh thấu xương bị đám lưu manh cưỡng bức tới chết... Nếu không có chuyện thương tâm đó, Giang Hạ từ bỏ thân phận con trưởng thiên chi kiều tử trở thành lưu manh trả thù hắc đạo, Giang Đông Thành ở ngoài lêu lõng hợp mưu với Giang Hạ để làm gì?
Họ không sỉ nhục ước mơ của Giang Vân, cậu ta cũng chẳng vô trách nhiệm vứt bỏ trọng trách gánh vác gia tộc cho Giang Vũ, cứ thế bỏ nhà đi theo tiếng gọi con tim y như cái cách ra đi của Giang Tư Hàm. Mặc dù chưa tới mức lặp lại bi kịch nhưng tình huống này chẳng phải đã đủ để trưởng bối Giang gia nhớ đời sao? Những chuyện này, đều là hậu quả của sự quản chế cực đoan, bảo thủ của mấy người còn gì?
Trương Viễn Hoài khinh bỉ nhưng hắn không nói cũng chẳng thể hiện bất bình ra ngoài, bởi vì Giang Quý dù gì cũng sắp trải qua một nỗi đau lớn - nỗi đau mất con. Bây giờ hắn so đo với ông làm gì chứ?
Trong khi hắn không thôi suy nghĩ, Giang Quý đã mắng đủ, ông chốt lại một câu: "Mày ngay lập tức cắt đứt quan hệ với đám đàn ông này! Đừng có làm mất mặt Giang gia nữa!"
Trương Viễn Hoài rũ mắt, thõa hiệp: "Vâng."
Hắn cam chịu chấp thuận xong, bố Giang Vũ cũng bớt giận, bấy giờ ông phiền muộn xua tay, đuổi hắn đi khuất mắt.
Nói gì thì nói, Giang Vũ dù sao cũng là người thừa kế đáng tin nhất Giang gia, ông ta không thể không hà khắc, nhưng lại càng không thể xử lí quá mạnh tay vì sợ bức hắn tạo phản như cả đống tiền lệ đi trước.
Lúc này Trương Viễn Hoài vừa đi ra, Phan Kiều lại mon men tới thông báo: "Phía Trần gia vừa gửi thư mời nói muốn mở tiệc xin lỗi anh về sự tắc trách lần này, anh có đi không?"
Mở tiệc xin lỗi? Cái nhà mặt dày đó mà công khai xin lỗi mình? - Có chó mới tin!
Trong đây không có âm mưu thì cũng có quỷ kế!
Tuy biết là vậy, nhưng lão cáo già kia mời hắn với tư cách trưởng bối chứ không phải công ty Lợi Toàn, biểu thị không tình còn nghĩa hay gì gì đó, nói chung hắn từ chối là hắn mất dạy, không thể không đi!
Mẹ kiếp tôi mà sợ mấy người à? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vinh Khô Hoa Niên
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================
Trương Viễn Hoài chủ trương đến sớm không bằng đến đúng lúc, đúng giờ mới xuất hiện nhưng bởi vì có quá nhiều người được Trần gia mời đến bày binh bố trận nên hắn cứ thế bị gán cho cái danh kiêu ngạo, để trưởng bối chờ đợi.
Người nào người nấy không có chút thiện ý trên mặt, vậy mà nói muốn xin lỗi?
Ba mẹ Trần Lộ người thì béo núc, người thì lồng lộn diêm dúa đợi Trương Viễn Hoài đi qua chào hỏi mới chịu ra vẻ chủ nhà tiếp hắn, bọn họ qua loa đại khái cười nói mấy câu dạy đời, tình nghĩa không biết gượng liền bỏ hắn một mình, trong lúc đó không ai đến gần hắn, cho hắn chịu cảm giác cô lập.
Mấy con ếch này nghĩ Giang gia là loại người dễ bắt nạt ha? Chẳng qua hắn thừa biết Lý Tường Khả đang nấp một chỗ không xa nãy giờ cứ đứng ngồi không yên quan sát, vì vậy mới có tâm tình tốt tiếp tục giữ phong độ, tỏ ra nho nhã thanh lịch không chút bắt bẻ thôi.
Dù gì thời gian càng lâu, người khó chịu không phải là hắn mà là tên tra nam kia cơ.