Hoa Hà: "..."
"Thật ra ta còn một chứng cứ vô cùng thuyết phục nè." Hắn bỗng nhiên đứng dậy nắm lấy cái rèm đầu giường, sau một tiếng 'phật', rèm rơi xuống lộ ra thân ảnh của Tạ Sở đang ẩn nấp đằng sau.
Nàng đối diện với ánh mắt như thể truyền đạt "Ngon nói nữa đi cưng" của hắn mà thật sự cứng họng.
Hắn không sợ bị hai người cùng lúc đối phó, chậm rãi ngồi lại vị trí cũ, thong thả: "Lý do Tạ tiểu thư bị người ta ụp nồi chủ mưu hại tỷ không phải chỉ có ganh ghét đố kị gia thế, còn là vì hung thủ năm đó là đồng môn học nghệ với nàng, đúng chứ? Tại sao ra cớ sự này, ta muốn nghe."
Tạ Sở bị vạch trần nhưng sắc mặt không có chút biến hóa, vẫn là bộ dạng băng thanh ngọc khiết không quan tâm thế thái, sẽ không có gì đáng chú ý nếu nàng không đến đứng ngay bên cạnh Hoa Hà như "thần hộ mệnh" khiến bầu không khí ngập tràn hơi thở bia đia thế kia.
Bấy giờ Hoa Hà ngồi dậy, lúng túng thú nhận: "Ta xin lỗi."
"Ta cần nghe rõ đầu đuôi." Trương Viễn Hoài thần sắc lãnh đạm khiến nàng không biết có được tha thứ hay không.
Nhìn khuôn mặt đã từng nhiều lần khiến nàng thất thần của hắn, nàng bất giác cười khổ, ánh mắt sâu xa nhớ lại quá khứ, mất một lúc sắp xếp lại từ ngữ.
"Năm xưa, ta là đứa trẻ mồ côi được A Ly nhặt đem về chỗ sư phụ nuôi dưỡng, vì vậy từ khi ta còn rất nhỏ, A Ly đã là người quan trọng nhất với ta. Ta yêu quý tỷ ấy, hằng ngày đều cầu mong tỷ ấy được hạnh phúc. Nhưng đến khi A Ly đem về một nam nhân ngoại lai thì ước mong bình dị của ta bị vùi dập tàn nhẫn..."
Hắn nhướng mày tỏ vẻ đang nghe, nói tiếp đi.
"Ngay từ đầu giữa bọn họ đã có gì đó rất ám muội, dường như không ai có thể chen vào thế giới của họ. Quả nhiên không lâu sau tỷ ấy múa Quyền Năng Y Vũ rồi lại đến vũ điệu tỏ tình cho hắn xem, hai người họ cứ thế trở thành một đôi bất chấp sự cấm cản của sư phụ. Ta lúc đó ngây thơ chúc phúc cho họ, nào ngờ... như đệ biết đó, nam nhân kia là Doãn Hòa, hắn làNhị hoàng tử Vũ Khuynh xâm nhập Thần quốc với mưu đồ bất chính, mà A Ly... thân phận là đại tiểu thư của Ly gia đời đời bảo vệ biên cương chống Vũ Khuynh quốc."
Nghe tới đây đầu Trương Viễn Hoài tự động nảy ra một cái tên: "Ly Hân?"
Hoa Hà xác nhận: "Đúng vậy."
Trương Viễn Hoài: "..."
Quanh đi quẫn lại, hóa ra là mẹ của mình!
Hắn biết Ly Xuyên không phải con ruột của Ly Lịch, mà thân phận thực sự là cháu của lão nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa từng gọi một tiếng "cậu" thay "phụ thân" bởi vì từ thời khắc Ly Xuyên hiểu chuyện nó đã là thõa thuận ngầm của cha con họ cũng như những người biết chuyện năm xưa. Ai cũng không nhắc đến, cứ thế coi như hắn thực sự là con ruột lão.
Đến đây, kết cục cuộc tình của A Ly và Doãn Hòa là gì không cần phải nói thêm nữa, bởi vì mọi người đều hiểu rõ.
Ly gia trừ Ly Lịch đều chết dưới đao của Doãn Hòa rồi...
Tuy nhiên Trương Viễn Hoài vẫn có điều không thông, rõ ràng mẫu thân hắn có phụ thân rồi mà? Chẳng lẽ đằng sau chuyện này còn thêm một mớ yêu hận tình thù máu chó nữa?
Nhưng cho dù ẩn tình là gì, Doãn Hòa đều phải chết!
Hoa Hà nói đến đây cúi gằm mặt để che giấu ánh mắt bi thương, giọng điệu kìm nén xúc động kể tiếp: "Mãi đến khi nghe tin Ly gia bị diệt tộc, ta mới biết bộ mặt lòng lang dạ sói của Doãn Hòa... nhưng người thấp cổ bé họng, nhỏ bé vô dụng như ta làm sao có thể đòi lại công đạo cho tỷ ấy? Ta nuôi chí trả thù, ngày ngày sống trong ác mộng đều vì cơ hội hôm nay."
"Cho dù là vậy, tại sao năm năm trước tỷ biết ngày hôm nay Doãn Hòa sẽ xuất hiện mà bày ra sự việc kia?" Trương Viễn Hoài nhận ra điểm bất thường.
"Năm đó quả thực ta bị hãm hại, nhưng chân không bị thương nặng như mọi người được nghe. Ta biết sẽ có một ngày Doãn Hòa lại đến Thần quốc, vì vậy đã tương kế tựu kế, nhân cơ hội này cho mình một đường thoát thân. Chỉ là không ngờ sẽ bị đệ vạch trần." Nàng ngẩng đầu, ánh mắt ngập nước nhìn hắn, không ngờ lại bắt gặp nụ cười kiểu "Tin bà tui là đồ ngu" làm cho xấu hổ.
"Ta có lí do để tỷ phải thành thật, Viễn Hoài không phải tên thâ... à ờ... ta là Ly Xuyên, đích tôn Ly gia." Trương Viễn Hoài hơi lú nói.
Vừa rồi hắn quen mồm định nói Viễn Hoài không phải tên thật, nhưng mà tên thật không thể thật hơn của hắn là Viễn Hoài chứ mẹ gì?
Hoa Hà kinh ngạc: "Thật ư?"
"Đâu phải tỷ chưa từng từ khuôn mặt ta nhìn thấy người khác, đúng chứ?" Giọng điệu hắn nắm chắc phần thắng.
"Đúng là vậy." Nàng thôi đấu tranh, thành thật khai: "Là Thịnh An nói cho ta biết."
"Tỷ đâu phải đồ ngốc đâu ha?"
"Tất nhiên rồi! Thịnh An, à nhầm Tằng An đó hồi còn lưu lạc nhân gian được một bà đồng nhận nuôi, nghe bảo có khả năng tiên tri nên lời hắn nói ta ít nhiều cũng dao động."
Trương Viễn Hoài: "..."
Tới mức bỏ cơ hội trở thành vũ cơ đệ nhất Thần quốc mà mọi vũ cơ đều ao ước mà nói "ít nhiều cũng dao động"? - Tui thấy bà tin không ít đâu.
Bỗng nhiên Hoa Hà cười khổ bày tỏ: "Ta đã nghe từ lâu nhưng chưa dám đối diện, Ly tướng quân không hổ là đệ đệ song sinh với A Ly, hai người rất giống nhau. Nếu không có vết sẹo trên mặt ngài ấy, ta đã nhận nhầm người rồi. Mặc dù có một khoảnh khắc, ta tưởng tỷ ấy đang đứng trước mặt ta."
"Lão già mà nghe được chuyện người ta phân biệt hai tỷ đệ họ bằng vết sẹo xấu xí đó chắc buồn lắm hehe." Trương Viễn Hoài không nhịn được nghĩ.
Cùng lúc này, tại viện Thính Phong dành cho đoàn sứ Vũ Khuynh quốc.
Trong căn phòng tĩnh mịch âm u, Doãn Hòa sau khi được chữa trị đang nằm nghỉ ngơi, bấy giờ đột ngột có một chiếc đoản đao sắc bén kề cổ. Lão ngay cả mắt cũng không mở ra, yên lặng lắng nghe giọng điệu lạnh băng của người đứng đầu giường.
"Tha cho tiểu Hà." Giọng điệu nam nhân đanh thép.
Lập tức, Doãn Hòa có thái độ cợt nhã như vừa nghe một chuyện rất nực cười: "Tại sao ta phải tha cho con ranh không biết tự lượng sức mình đó?"
Đến lúc này, nam nhân đầu giường mới nhận ra mình đang ở thế bị động, khí thế hung hăng liền mất một nửa. Người đó ngập ngừng, rõ ràng là muốn dùng ân tình cầu xin nhưng lời nói ra càng nhiều lại càng khó khăn, đến mấy chữ cuối dường như rút hết cả sức lực mà thốt lên.
"Muội ấy bốc đồng là vì ta, ngươi... nể tình năm xưa,... tha đi."
Lời lẽ mang đầy sự bất lực và khốn cùng lọt vào tai, bấy giờ Doãn Hòa mới chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu hổ phách ánh lên sự nguy hiểm của dã thú khóa chặt Ly Lịch như con mồi: "A Ly, ngươi nghĩ ta chịu đứng yên cho nó chém là vì cái gì?"
Ly Lịch bất mãn: "Ngươi hà cớ gì phải đẩy một con nhóc lên đầu sóng ngọn gió?"
Sứ thần bị ám sát ở Thần quốc, đây là một cơ hội ngàn vàng để Vũ Khuynh gây chiến!
"Ha ha A Ly vẫn ngây thơ như ngày nào nhỉ? Binh bất yếm trá, đạo lí này ta phải dạy ngươi bao nhiêu lần nữa đây?" Doãn Hòa phì cười.
Ly Lịch phẫn nộ quát: "Câm miệng!"
Doãn Hòa dời đoản đao ra khỏi cổ mình, bàn tay lạnh lẽo của lão ý tứ vuốt lưỡi đao, tuần tự dời lên ngón tay Ly Lịch chậm rãi mơn trớn, ám muội tràn ngập căn phòng.
"Cởi đồ ra."
Ly Lịch mím môi, tay siết chặt thành đấm kiềm chế không để mọi chuyện đi xa hơn.
"Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ không chỉ đích danh Hoa Hà."
"Không được dùng chuyện này làm cớ khai chiến với Thần quốc."
Bỗng nhiên Doãn Hòa bật cười thích thú: "A Ly đã lớn rồi, còn biết dùng cơ thể mặc cả nữa."
Nói xong không đợi Ly Lịch tức giận phản bác liền kéo vào lòng, đặt nụ hôn dịu dàng lên tóc một cái như thể rất trân trọng. Nhưng lão càng tỏ ra thâm tình quý trọng, Ly Lịch càng oán hận nặng nề.
Doãn Hòa hôn lên vết sẹo trên mặt Ly Lịch, ân cần lau đi dòng lệ trên khóe mắt lão, thái độ bất giác trở nên mềm mỏng: "Ngươi tỏ ra bất mãn như vậy làm gì? Ta chính là tên khốn nạn không màn tình người đó thì sao?"
"Ta hận ngươi..."