Ai chưa ăn thịt heo chứ? Sai rồi! Heo mập béo ngậy trước mắt này nàng ăn cũng... một, hai, ba lần rồi đấy, hương vị cũng không tồi đâu.
Một lần cũng là ăn, hai lần cũng là ăn. Ăn nhiều hay ăn ít cũng có khác gì đâu! Mà con heo này lại là sở hữu của một mình nàng, nàng không ăn chẳng lẽ để người khác ăn? Nàng đẹp chứ nàng đâu có ngu a!
Nhìn sắc mặt đỏ ngầu của người đang nằm bên dưới, Cơ Tuyết biết hắn đã đến cực hạn rồi.
Nhưng nàng là ai chứ? Sắc nữ đấy! Làm sao dễ dàng để hắn chuyển chủ động đây?
Khẽ cười một cái, nàng cúi đầu gặm gắn cần cổ của hắn, lại day day mấy cái để lại một dấu răng sâu hoắm.
Ngẩng đầu nhìn kiệt tác của mình, Cơ Tuyết nở nụ cười hài lòng. A, không tệ, rất bắt mắt.
Nhìn đến môi mỏng đang mím chặt của hắn, nàng khẽ cười thành tiếng, lại liếm đôi môi khô khốc của chính mình, sau đó cúi xuống chạm vào môi hắn.
Hôn bên ngoài chưa đủ, lưỡi nàng liếm quanh viền môi hắn, cạy mở bạc môi, tiếp tục cạy mở hàm răng đều đặn của hắn, cùng môi lưỡi hắn dây dưa giao triền.
Lăng Kỳ lần đầu tiên bị nàng giành thế chủ động cũng chỉ chợt mở to mắt một chút, sau đó cũng thản nhiên nhận lấy. Hương vị giao tranh này cũng không phải không được, xem như để hắn được hưởng thụ một lát tư vị được nàng chiếm hữu vậy.
Một tay Lăng Kỳ đặt trên tấm lưng trần trơn bóng của nàng, tay còn lại ấn vào đầu nàng để nụ hôn càng thêm sâu.
Qua một lúc khi không khí đã muốn cạn kiệt, Cơ Tuyết sức lực cũng muốn cạn kiệt, lúc này Lăng Kỳ động thân mình một cái giành lại thế chủ động.
Cơ Tuyết bị hắn đè lain xuống giường thì xụ mặt không cam tâm, nàng mới chỉ bắt đầu, còn chưa chơi đủ đâu. Nhưng mà nam nhân kia lại không kiên nhẫn được nữa rồi, tiểu đệ đệ của hắn đã bành trướng đến phát đau, hắn mà còn tiếp tục nhẫn nhịn, e rằng sẽ hỏng mất.
"Nương tử chơi đủ rồi sao? Bây giờ đến lượt vi phu được rồi chứ? Vi phu bảo đảm không khiến nàng thất vọng!"
Không để nàng có cơ hội nói thêm lời nào, hắn nhanh chóng thoát y toàn bộ, sau đó lại đè lên người nàng, ánh mắt đỏ ngầu nhuốm màu dục vọng nhìn nàng không động đậy, cất giọng khàn đặc: "Nương tử, nguyện ý cho vi phu sao?"
Cơ Tuyết đáy lòng chấn động một phen. Nam nhân này là trai thẳng hay là bụng dạ thẳng như ruột ngựa vậy trời? Đã đi đến bước này mà hắn lại hỏi cái câu mất cả hứng. Mới vừa rồi là ai trơ trẽn, vô liêm sỉ như thế, bây giờ lại biến mất vô tung vô ảnh rồi?
Thật nàng cmn muốn đạp hắn. Không, là đạp tiểu đệ đệ hắn chết queo cho khỏi ngóc đầu lên nổi cho rồi.
Tức chết nàng mà!
Nuốt cục tức trong lòng xuống, nàng nửa khóc nửa cười nói: "Nếu thiếp nói không thì chàng sẽ dừng lại sao?"
Lăng Kỳ nhướn mày, sau lại cười khẽ: "Nàng nói xem?"
Cục tức vừa nuốt xuống lại bất ngờ trào ngược trở lại, nàng chống tay lên ngực hắn đẩy một cái thật mạnh nhưng lại chẳng khiến hắn mảy may xoay chuyển.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Chàng mau tránh ra cho thiếp!"
Lăng Kỳ làm sao chịu thuận theo ý nàng, một tay nắm chặt hai bàn tay đang làm loạn trên ngực hắn kéo lên trên đỉnh đầu, tay còn lại di chuyển đến vùng bụng bằng phẳng của nàng mơn trớn, học theo động tác vừa rồi của nàng, vuốt ve qua lại vẽ vòng tròn khiến nàng không khỏi rét run.
Lăng Kỳ bạc môi khẽ nhếch: "Nương tử, cho dù nàng không nguyện ý, vi phu cũng không thể dừng lại được đâu. Cho nên, nàng phải cùng vi phu phối hợp rồi!"
Nói dứt lời, hắn cúi đầu xuống gặm cắn đôi môi kiều diễm ướt át của nàng, cùng nàng môi lưỡi giao triền, bắt đầu một trận kích tình nóng bỏng.
Đêm xuân dài đằng đẵng chỉ vừa mới bắt đầu!
Đồng hồ sinh học của Cơ Tuyết cho dù có luôn chạy đúng giờ đi chăng nữa thì cũng có lúc cần được bảo trì, và hôm nay chính là ngày bảo trì của nàng.
Vì sao ư?
Vậy thì phải hỏi nam nhân đang nằm bên cạnh nàng rồi.
Đêm qua hắn thú tính bộc phát khiến nàng không biết phải lên tiếng xin tha bao nhiêu lần, nhưng hắn vẫn là không chịu khoan nhượng, cứ một lần lại một lần muốn nàng cùng hắn hoan ái.
Hắn thể lực vô cùng tốt thì không nói, thể lực của nàng cũng không kém cạnh. Kết quả một đêm... Ách... làm bao nhiêu lần nàng cũng không nhớ nổi nữa. Nàng chỉ nhớ lần cuối cùng còn chưa xong nàng đã ngất xỉu rồi. Sau đó thế nào nàng thật sự là... mất trí rồi.
Ánh dương lên cao ba sào Cơ Tuyết mới nhập nhèm tỉnh dậy.
Mở mắt nhìn sang bên cạnh, Lăng Kỳ nửa thân trên trần trụi đang nghiêng đầu nhìn nàng không chớp mắt.
Khoé miệng hắn nhếch lên: "Nương tử, hảo!"
Nàng trợn tròn mắt nhìn hắn, sau đó những hình ảnh đêm qua dần hiện lên trong đầu khiến nàng không khỏi đỏ mặt, thầm mắng: "Tiêu Kỳ, thiếp đúng là quá xem thường độ vô sỉ của chàng rồi."
Kéo chăn che kín ngực, sau đó nàng khẽ chuyển mình để ngồi dậy nhưng cơn đau nhức toàn thân ùa đến khiến nàng không khỏi xuýt xoa.
Thật cmn quá đau rồi, còn hơn bị xe cán qua nữa. Nàng lại thêm lần nữa âm thầm mắng Lăng Kỳ thêm tám trăm lần.
Quá đủ rồi, sau này nàng không dám trêu chọc tên nam nhân mặt dày vô sỉ này nữa. Người chịu thiệt cuối cùng vẫn là nàng mà, nhìn hắn mà xem, trên mặt chỉ hận không thể viết lên bốn chữ "vô cùng thoả mãn" mà thôi.
Nàng lườm hắn một cái, sau đó lên tiếng: "Chàng giúp thiếp lấy y phục được sao?"
Lăng Kỳ ngồi dậy, hướng nàng nói: "Vi phu đã cho người chuẩn bị nước tắm cho nàng, nàng đợi một chút để ta gọi người mang tới."
Dứt lời, hắn vén chăn bước xuống giường. Lần này Cơ Tuyết lại không dám nhìn hắn như lúc trước, sợ lại bị hắn trêu chọc. Nhưng mà lần này lại không như nàng nghĩ, hắn sớm đã mặc quần, chỉ là luyến tiếc nàng cho nên muốn cùng nàng nằm thêm một chút mà thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, Lăng Kỳ lại không kiềm được trêu ghẹo nàng: "Nàng có vẻ rất thất vọng nhỉ?"
Cơ Tuyết tỏ ra tức giận: "Chàng có thể đứng đắn một chút có được hay không?"
Hắn cười vang một tiếng, gật đầu: "Được." Sau đó lại bất chợt cúi xuống hôn vào môi nàng một cái mới thoả mãn đi lấy y phục của mình mặc vào.
Sau khi chỉnh trang y phục, hắn nhìn nàng cất giọng: "Vi phu đi gọi người mang nước tắm cho nàng. Xong rồi đi đến đình viện, vi phu đợi nàng cùng dùng điểm tâm."
Nói dứt lời hắn liền quay đầu rời đi. Không lâu sau Thu Cúc cùng với hai nha hoàn đi vào mang theo mọi thứ đã được Lăng Kỳ dặn dò mang đến cho nàng.
Sau khi hai nha hoàn kia đóng cửa rời đi, Thu Cúc lúc này mới lên tiếng: "Tiểu thư... À không, Vương phi, Kỳ Vương thật sự là rất yêu thương người đấy!"
Cơ Tuyết cười khẽ: "Có sao?"
Thu Cúc gật đầu thật mạnh: "Người không biết lúc nãy ngài ấy dặn dò em chăm sóc người thế nào đâu, chỉ sợ tụi em không nhớ nên cứ dặn đi dặn lại mấy lần luôn đấy!"
"Ồ, vậy sao?"
Cơ Tuyết nhướn mày, đáy lòng chợt thấy ấm áp. Nam nhân này cũng biết quan tâm đến nàng đấy, không uổng công đêm qua nàng chịu dày vò như vậy. Xem như còn có lương tâm.
Thu Cúc lại gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy nha. Người gả cho ngài ấy thật là tốt. Lão gia, phu nhân và hia vị thiếu gia cũng xem như cảm thấy an lòng rồi. Lúc đầu khi người gả cho ngài ấy, trên dưới Thừa tướng phủ đều nơm nớp lo sợ, sợ người sẽ chịu ủy khuất. Hiện tại xem ra Kỳ Vương thật sự không giống như lời đồn."
"Lời đồn?" Cơ Tuyết kinh ngạc hỏi.
Thu Cúc trả lời: "Kinh thành đồn thổi Kỳ Vương là Sát thần băng lãnh, giết người không chớp mắt. Không có nữ nhân nào nguyện ý gả cho ngài ấy. Còn nói rằng người nếu như gả cho ngài ấy liền sẽ chết bất đắc kỳ tử, không thì sẽ bị ngài ấy ghẻ lạnh mà sống trong cô độc đến suốt đời."
Cơ Tuyết nghe xong thì khoé môi giật giật.
Cái gì Sát thần băng lãnh, cái gì mà giết người không chớp mắt? Nàng bị ghẻ lạnh, chết bất đắc kỳ tử?
Ai đồn thổi bậy bạ linh tinh vậy hả?
Vậy cái người vừa mặt dày vừa vô liêm sỉ, vừa không đứng đắn vừa thú tính mới xuất hiện ở nơi này lại là ai?
Chẳng lẽ trên đời này lại có hai Sát thần Kỳ Vương?
Nàng gõ nhẹ vào trán Thu Cúc, cười nói: "Em bớt nghe mấy lời đồn thổi vô căn cứ đi. Không thấy ta sống rất tốt sao?"
Thu Cúc cười hì hì: "Vâng, em chỉ là nghe thôi chứ đâu có tin."
Thu Cúc liếc nhìn toàn thân Cơ Tuyết từ trên xuống dưới, lại cười mờ ám: "Kỳ Vương cũng thật là, chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả!"
Cơ Tuyết cúi xuống nhìn chính mình, sau đó lại gõ lên trán Thu Cúc một cái nữa, chu môi nói: "Xú nha đầu, bớt suy nghĩ linh tinh đi."