Cơ Tuyết dù đã bị phản đòn nhưng nàng vẫn không cảm thấy quá bất ngờ, nàng chỉ cảm thấy Lăng Kỳ phản ứng hơi nhanh một chút so với nàng tưởng tượng, chính là nghị lực của hắn đối với sự khiêu khích của nàng không được tốt cho lắm.
Nếu như cũng có một ngày hắn ở trong tình huống tương tự, bị nữ nhân nào đó mê hoặc, có phải hay không hắn cũng sẽ dễ dàng bị mất khống chế?
Không được, nàng tuyệt đối không chấp nhận hắn đối với nữ nhân khác có dục vọng. Nếu như hắn không thể khống chế chính mình, nàng nhất định không bao giờ tha thứ.
Nàng là người hiện đại, cho nên không thể chấp nhận nam nhân của mình ngoại tình, chứ đừng nói là tam thê tứ thiếp.
Một khi đã là người của nàng thì đời này kiếp này chỉ là của nàng. Nếu như hắn có gan đi ăn máng khác, nàng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
Cho nên Lăng Kỳ a Lăng Kỳ, chàng tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng đấy!
Cơ Tuyết nhìn thẳng vào đôi mắt đã nhiễm đỏ vì dục vọng của hắn, khoé miệng khẽ cong lên nở nụ cười ngọt ngào: "Vậy chàng sẽ làm gì thiếp?"
Lăng Kỳ cũng không chịu thua, bàn tay đang vuốt ve gò má nàng từ từ di chuyển xuống đôi môi sưng đỏ, ngón cái miết nhẹ một cái, cười khẽ: "Lửa là do nàng đốt, dĩ nhiên cũng phải do nàng dập. Tuyết nhi, nàng nói có phải hay không?"
"Nếu không thì sao?" Nàng cười ngọt ngào.
"Ta sẽ khiến nàng phải cầu xin!"
Khoé miệng hắn cong lên, bàn tay đang miết trên môi nàng chậm rãi di chuyển xuống cần cổ, vuốt ve xương quai xanh tinh tế của nàng.
"Ha ha..."
Cơ Tuyết bất ngờ cười lớn hai tiếng, sau đó nở nụ cười tà mị, tiếp tục dùng giọng điệu khiêu khích nói: "Thiếp sẽ mỏi mắt mong chờ."
"Nàng sẽ phải hối hận!"
Nói dứt lời, Lăng Kỳ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa mà thật sự buông thả dục vọng của bản thân.
Hắn không chỉ hôn, còn gặm cắn từng tấc da thịt nàng, để lại vô số ấn ký chứng minh nàng là của hắn, thuộc về hắn.
Nàng cũng không chịu thua, những nơi nào có thể gặm cắn được nàng cũng lưu lại dấu răng, trên lưng cùng trên ngực hắn cũng để lại không ít vết móng tay cào xước.
Một đêm này có thể nói, muốn kích động đến mức nào thì liền kích động đến mức ấy.
Những tiếng ngân nga yêu kiều của nữ nhân, tiếng gầm gừ trầm thấp của nam nhân khiến cho những ám vệ ẩn thân bên ngoài cũng phải mặt đỏ tim đập, nhất là Vu Minh, bởi vì chỉ có hắn mới được phép ở gần hắn nhất.
Ách... Chính là bên ngoài cánh cửa phòng mỏng manh kia đấy.
Vu Minh hắn muốn độn thổ luôn rồi. Trong lòng thầm nghĩ: Chủ tử a, ngài bao nhiêu năm không gần nữ sắc, vậy mà bây giờ như thế nào lại có thể cùng Vương phi chiến đấu liên tục mấy canh giờ còn chưa chịu ngừng nghỉ, có để cho một kẻ làm ám vệ như hắn... À không, một tên cẩu độc thân như hắn sống sót qua đêm nay hay không a? Cái nghề làm ám vệ này... từ khi nào trở nên khó sống như vậy đây? Chậc!1
Sáng hôm sau, Cơ Tuyết vẫn là người tỉnh dậy trước tiên.
Nhìn một thân rệu rã bơ phờ, toàn thân lại chi chít những vết đỏ hồng, lại xanh xanh tím tím, nàng cũng muốn độn thổ luôn rồi.
Đây có phải gọi là tự lấy đá đập vào chân mình, tự làm tự chịu hay không?
Đích xác là như thế rồi!
Nhìn mà xem, nàng không phải là một minh chứng sống động hay sao?
Nam nhân a, tốt nhất đừng khiêu khích hắn thái quá, nếu không người chịu thiệt chỉ có thể là nữ nhân chân yếu tay mềm mà thôi.
Cố gắng lê một thân đau nhức bước xuống giường, cơn co thắt từ hạ thân truyền đến khiến nàng phải hít một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm mắng Lăng Kỳ tám trăm lần: Nam nhân thối, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì, lại có thể hành hạ nàng thành cái hình dạng này.
Sau khi mặc y phục xong xuôi, Cơ Tuyết đi đến bên giường nhìn nam nhân đang nằm say giấc, khẽ cười một cái. Đến khi nhìn xuống nửa mình trần của hắn, mặt nàng bất giác đỏ lên.
Ai nha, nàng cũng không phải dạng vừa đâu a.
Nhìn hắn thêm một chút, nàng khẽ nói: "Lăng Kỳ a Lăng Kỳ, ta cũng không biết nên hi vọng chàng còn nhớ hay không nên nhớ những gì xảy ra đêm qua đây? Chàng hiện tại đang ở tình thế nguy nan, ta không muốn trở thành rào cản làm vướng chân chàng thì phải làm sao mới tốt đây?"
Khẽ thở dài một tiếng, sau đó Cơ Tuyết nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Đi được vài bước, nàng đứng khựng lại nhìn xung quanh một hồi, sau đó lên tiếng gọi: "Vu Minh."
Nghe điểm danh, Vu Minh không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng, cất giọng: "Vương phi, có điều chi phân phó?"
Cơ Tuyết chợt sững người, tim nàng cũng đánh trống liên hồi liền vỗ nhẹ lên ngực hai cái, trong lòng khẽ mắng thầm: Có cần phải thần không biết, quỷ không hay xuất hiện như vậy hay không hả? Biết ngươi võ công cao cường rồi nhưng bà cô ngươi trái tim mỏng manh dễ vỡ lắm có biết không hả?
Cơ Tuyết sau khi trấn tĩnh thì quay người lại, nhìn Vu Minh cất giọng: "Cho người về Kỳ Vương phủ lấy cho Vương gia các người y phục khác để thay. Còn nữa, không cần đánh thức Vương gia dậy sớm, cứ để ngài ấy tiếp tục nghỉ ngơi đi."
Vu Minh nghe vậy ánh mắt chợt mở lớn, sau đó cũng vâng dạ chấp hành nhiệm vụ.
Mặc dù chủ tử không hề nhắc đến việc hắn phải nghe theo sự sai khiến của Vương phi nhưng cũng không nói hắn được phép từ chối, hơn nữa việc Vương phi đang dặn dò hắn làm đều là vì chủ tử hắn, cho nên hắn nguyện ý chấp hành.
Hiện tại thì là thế nhưng về sau vị Vương phi này sẽ có địa vị như thế nào đối với chủ tử, hắn còn chưa chắc chắn, cho nên đợi chủ tử thức giấc, hắn liền phải nhắc qua một lần, tránh sau này hắn hành sự lỗ mãng không phân biệt được nặng nhẹ.
Nhưng theo tình hình trước mắt cho thấy, chủ tử của hắn đối với vị Vương phi này không hề tầm thường, một đêm qua không phải là càng chứng thực rõ rồi hay sao?
Vậy còn vị đang ngự ở Tuyết Viên thì sao? Rốt cuộc ai mới là người trong lòng chủ tử?
Theo như hắn hiểu về con người của chủ tử, thì ngài ấy không phải là nam nhân ham mê nữ sắc, cho nên hắn nhất định phải làm rõ tình hình, sau này mới có thể thuận tiện hành sự.
Cơ Tuyết vừa rời khỏi phòng không lâu thì Lăng Kỳ cũng tỉnh lại.
Nhìn khung cảnh xa lạ, lại là gian phòng được bày biện theo lối yêu thích của nữ nhân, Lăng Kỳ khẽ nhíu mày.
Hắn ngồi dậy, day day huyệt thái dương đau nhức. Đến khi nhìn thấy nửa thân trên chằng chịt những vết xước như mèo cào, có chỗ còn để lại dấu răng đỏ ửng, mi tâm hắn nhíu chặt đến nỗi hai hàng mày rậm muốn dính chặt vào nhau luôn rồi.
Những gì xảy ra đêm qua cứ từng chút từng chút hiện lên trong đầu khiến hắn bất giác cảm thấy khô nóng.
Liếc mắt nhìn vị trí kế bên, người đã không còn, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên: "Lại chạy rồi! Xem ra ta còn chưa thoả mãn được nàng, để nàng còn có sức lực chạy trốn. Tuyết nhi, ta đúng là quá xem thường nàng rồi."
Hắn nếu như không cảm giác sai thì Vương phi của hắn mới đích thực là người hắn nhớ nhung. Nhưng vì cớ gì nàng lại không nhận hắn, trốn tránh hắn, lại còn bày mưu cùng sư phụ gạt hắn.
Lăng Kỳ nở nụ cười gian xảo: "Tuyết nhi, nếu nàng muốn chơi trò mèo vờn chuột này, ta cũng không làm khó nàng, dù sao ta cũng có rất nhiều thời gian để chơi đùa cùng nàng. Chỉ là..."
Ánh mắt hắn khẽ nheo lại, suy nghĩ: Chỉ là vì sao mặt của nàng lại trở thành thế kia, còn người đang ở Tuyết viên lại là người nào mà có thể dịch dung giống nàng như đúc, lại còn viết gảy những khúc nhạc của nàng khiến ta cũng không phân biệt được?
Nếu hắn đoán không sai, nữ nhân giả trang "Tuyết nhi" của hắn có thân thủ không tầm thường. Vậy thì ả tiếp cận hắn có mục đích gì, lại là người do ai phái tới?
Lăng Kỳ đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hắn nhanh chóng hồi thần, tìm chiếc mặt nạ đeo lên, sau đó cất giọng lạnh lùng: "Vào đi."
Người đến là Vu Minh. Hắn luôn trực chờ bên ngoài chưa từng rời đi, lại vốn có thính giác nhạy bén nên chỉ cần bên trong có động tĩnh hắn liền có thể phát giác, cho nên hắn mới có gan đi đến gõ cửa.
Vu Minh trên tay cầm một bộ y phục mới tinh, bước đến trước mặt Lăng Kỳ, cung kính nói: "Chủ tử, y phục của người."
Lăng Kỳ nhìn món đồ trên tay Vu Minh, ánh mắt trở nên sắc bén, cất giọng hỏi: "Từ đâu có?"
Vu Minh chậm rãi trả lời: "Là Vương phi phân phó thuộc hạ trở về Vương phủ lấy cho người."