Bên trong ngự thư phòng.
Lăng Bình ngồi sau án thư phê duyệt tấu chương, đối Lăng Kỳ nói: "Thế nào? Cửu đệ suy nghĩ thế nào về việc liên hôn với ái nữ Cơ thừa tướng?"
Lăng Kỳ nhíu mày, không vui trả lời: "Hoàng huynh, chẳng phải nói cho đệ thời gian sao?"
Lăng Bình đặt bút xuống, gấp lại tấu chương, ngẩng đầu nhìn Lăng Kỳ nói: "Vậy Cửu đệ muốn thêm mấy ngày?"
Lăng Kỳ trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu như Vu Minh đã đón được nàng, hẳn là ngày mai sẽ về đến kinh thành rồi. Một khi nàng đã ở trong tầm mắt của hắn, hắn dĩ nhiên sẽ không để nàng rời khỏi hắn, càng không để nàng xảy ra bất trắc gì.
Về mối hôn sự kia, hắn sẽ nhìn xem nàng sẽ có phản ứng thế nào mới có thể tính tiếp.
Cho nên hiện tại, hắn chỉ có thể kéo dài thời gian, trước ổn định lòng Lăng Bình, để hắn không tìm đến gây phiền toái.
"Bảy ngày." Lăng Kỳ trả lời.
Lăng Bình tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói: "Không được, Hoàng huynh chỉ có thể cho Cửu đệ thêm ba ngày. Năm ngày sau là đại thọ của Cơ Hàng, trước hôm đó, Hoàng huynh phải cho Cơ Vĩnh Sơn một câu trả lời thoả đáng."
Trầm mặc một lúc, Lăng Kỳ lúc này mới lên tiếng: "Được. Ba ngày sau đệ sẽ cho Hoàng huynh câu trả lời."
"Được, Hoàng huynh đợi Cửu đệ." Lăng Bình cười hài lòng.
"Vậy Hoàng huynh giữ gìn Long thể, đệ xin phép cáo lui."
"Được, Cửu đệ cũng bảo trọng."
Lăng Kỳ đi rồi, Trần công công, viên thái giám thân cận của Lăng Bình đi vào lên tiếng: "Hoàng thượng, liệu Kỳ Vương có đồng ý hôn sự này hay không?"
Lăng Bình uống một ngụm trà, cười nói: "Chắc chắn sẽ đồng ý, không phải chúng ta đã nắm được nhược điểm của hắn rồi hay sao?"
Trần công công gật đầu: "Kỳ Vương trước nay chưa từng có bất kỳ nhược điểm nào, lỡ như để Kình Vương biết được thì hậu quả khôn lường."
"Chẳng phải trẫm đã phái người đi thăm dò rồi hay sao?" Lăng Bình mặt không biểu cảm nói.
"Lỡ như kết quả không được như mong muốn?" Trần công công tỏ ra lo lắng.
"Lăng Kỳ là người thế nào ngươi còn không biết sao? Trẫm nhìn hắn lớn lên, cũng xem như là hiểu rõ con người hắn." Lăng Bình lại nhấp một ngụm trà.
"Hoàng thượng, chẳng may Kỳ Vương hiểu lầm người muốn lợi dụng nhược điểm của ngài ấy, lại gây bất lợi cho người?" Trần công công không khỏi nhíu mày.
Lăng Bình thở dài: "Trẫm còn có thể sống được bao lâu nữa? Đám Hoàng nhi của trẫm không đứa nào nên hồn, Hoằng Quốc chỉ có thể trông đợi vào vị Hoàng đệ này. Nếu như hắn có dã tâm một chút thì tốt rồi, trẫm có thể trực tiếp nhường lại Hoàng vị. Đằng này... Trẫm chỉ có thể âm thầm giúp hắn củng cố thế lực, sau này lên làm nhiếp chính Vương, giúp Hàn nhi xử lý chính sự là tốt rồi."
Nhìn sắc mặt không tốt của Lăng Bình, Trần công công càng thêm lo lắng: "Hoàng thượng, chỉ cần nói với Kỳ Vương bệnh tình của người không phải là được rồi sao? Kỳ Vương quan tâm người như vậy, chắc chắn có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của người."
Lăng Bình lắc đầu: "Không cần, Trẫm mặc dù là người nuôi lớn hắn, nhưng hắn đã vì Hoằng Quốc mà trả giá quá nhiều rồi, trẫm không muốn bắt ép hắn thêm nữa. Khó khăn lắm hắn mới tìm được ý trung nhân, trẫm không muốn phá hoại để hắn hận trẫm. Di nguyện của Tiêu Thái phi, trẫm cũng muốn giúp bà ấy thành toàn."
Nói dứt lời, Lăng Bình đứng lên nói: "Được rồi, trẫm cũng mệt, dìu trẫm vào tẩm cung nghỉ một lát."
"Vâng, Hoàng thượng."
Lăng Kỳ sau khi rời ngự thư phòng liền lập tức trở về Kỳ Vương phủ.
Thấy Lăng Kỳ trở về, Vu Minh lập tức tiến đến: "Chủ tử."
Hai mắt Lăng Kỳ xẹt qua một tia thâm trầm. Tại sao Vu Minh lại ở đây vào lúc này? Chẳng phải ngày mai mới về đến sao?
"Nói!" Hắn lạnh lùng lên tiếng.
"Chủ tử, khi thuộc hạ đến Bách Hoa sơn trang, người đã không còn ở đó." Vu Minh bình tĩnh trả lời
"Không có ở đó?" Mi tâm Lăng Kỳ nhíu chặt. Hắn có dự cảm không tốt.
Vu Minh gật đầu: "Vâng. Thuộc hạ đã tìm khắp sơn trang đều không thấy một bóng người. Xem xét khắp nơi hoàn toàn không có dấu vết đánh nhau, cũng không thấy có bất kỳ dấu vết khác thường."
"Đã tìm trong phòng rồi sao? Có thấy thư từ hoặc bất kỳ đồ vật nào để lại?" Lăng Kỳ lo lắng hỏi.
Vu Minh cố gắng nhớ lại mọi thứ ở nơi hắn đi qua, sau đó lên tiếng: "Chủ tử, thuộc hạ đã vào từng phòng kiểm tra qua, quần áo và đồ dùng trong mỗi phòng đều có. Thứ lỗi cho thuộc hạ chưa từng ở đó cho nên đồ dùng nhiều hay ít, có thiếu thứ nào không thì thuộc hạ không biết."
Nghe Vu Minh nói, Lăng Kỳ suy nghĩ sâu xa, đáy mắt chợt trở nên sắc bén.
Khi hắn ở nơi đó, nàng đã lấy y phục của Nam Cung Hách đưa cho hắn mặc, cho nên hắn có thể hiểu rằng đồ dùng nơi đó thật sự không cần thiết phải mang theo?
Nếu nàng rời đi vì không muốn gặp lại hắn thì tốt rồi, như vậy nàng sẽ được bình an.
Còn nếu như nàng bị ai đó âm thầm mang đi, hoặc là Hoàng huynh, hoặc là Kình Vương, hoặc bất cứ một ai khác không rõ, nàng đều có thể gặp phải nguy hiểm.
Bách hoa sơn trang ngoài Nam Cung Hách, chỉ có nàng và tiểu nha hoàn kia mà thôi. Ngoài hắn và Vu Minh đã xuất hiện ở đó, hẳn không một ai khác biết nàng và hắn còn có một tầng quan hệ khác. Cho nên điều hắn lo nghĩ hoàn toàn có khả năng.
Đoán già đoán non âu chỉ khiến hắn càng thêm lo lắng bất an. Có lẽ hắn phải đích thân đi một chuyến tìm hiểu ngọn ngành mới mong tìm ra đáp án.
"Ta đã biết. Đêm nay sắp xếp ám vệ cùng ta đi Bách hoa sơn trang."
Vu Minh nhíu mày: "Chủ tử, vậy việc trong quân doanh và Ám Tiêu?"
Lăng Kỳ suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Ngươi giúp ta xử lý sự vụ trong quân doanh. Ám Tiêu thì giao lại cho Tô Hàn và Tô Sóc xử lý. Hai ngày sau ta đã có thể trở về, các ngươi cố gắng thêm một chút."
Nhìn sự cương quyết của Lăng Kỳ, Vu Minh cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể gật đầu chấp nhận.
"Vâng, chủ tử, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp."
Hắn ở bên Lăng Kỳ nhiều năm như vậy, làm sao lại không hiểu tính cách cường ngạnh của chủ tử, một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, mong cho vị cô nương kia được bình an, nếu không, với địa vị của cô nương ấy trong lòng chủ tử, e là kinh thành này sắp sửa dậy sóng.
Cùng lúc đó tại điền trang của Nam Cung Giác.
Dựa theo tranh vẽ của Cơ Tuyết và sau khi nghe nàng giải thích rõ về chúng, Nam Cung Giác đã hiểu được đại khái về chiếc Ghi-ta.
Bằng kinh nghiệm nhiều năm của bản thân về chế tác nhạc cụ, lão đã nhanh chóng bắt tay vào làm.
Sau vài ngày mày mò, những chi tiết của chiếc ghi-ta xem như đều đã làm xong, chỉ còn thiếu duy nhất là dây đàn.
Thời hiện đại thì dây đàn ghi-ta phổ biến làm bằng ni-lon và kim loại, thời cổ đại lấy đâu ra hai loại này chứ?
Suy nghĩ một chút, Cơ Tuyết lên tiếng: "Sư phụ, có thể sử dụng loại dây giống như chiếc đàn tranh hai mươi mốt dây kia."
Nam Cung Giác trầm ngâm: "Vi sư biết, nhưng để tìm được loại dây này vô cùng khó. Hiện tại vi sư chỉ có loại dây tơ bình thường, nếu sử dụng thì có ra được thanh âm như con mong muốn hay không?"
Cơ Tuyết chưa từng tự tay làm ra chiếc đàn ghi-ta nào nên nàng cũng không biết khi sử dụng loại dây khác thì sẽ có thanh âm ra sao.
Trước đây nàng chỉ vào trong xưởng chế tạo nhạc cụ của ba mình để quan sát học hỏi, cho nên từng phân đoạn để làm ra chiếc ghi-ta nàng đều biết vô cùng rõ ràng.
Ghi-ta từ loại bình thường đến loại cao cấp tuy mỗi khâu chế tạo đều giống nhau, chỉ riêng khâu sử dụng nguyên liệu chế tạo là hoàn toàn khác nhau.
Đó là hiển nhiên rồi, bởi vì loại cao cấp có giá thành tương đối cao, loại gỗ để làm đàn cũng vô cùng quý hiếm và mắc tiền, thậm chí đến dây đàn cũng cần chọn lựa kỹ càng.
Bây giờ nàng cùng Nam Cung Giác tự tay chế tạo, lão còn phải tự tay đục khoét gỗ từng chút một, cho nên mất rất nhiều thời gian.
Loại gỗ mà Nam Cung Giác dùng để làm ra chiếc ghi-ta, Cơ Tuyết cũng không rõ là loại gỗ nào, nhưng nàng biết đây là loại gỗ vô cùng quý hiếm, chỉ cần nhìn màu sắc cùng đường vân là có thể nhận ra.
Một bên là gỗ quý, một bên là dây tơ bình thường, này cũng quá uổng phí rồi đi.
Nhưng mà xem ra trước mắt đành phải ráp vào thử xem thành quả tới đâu rồi lại tính tiếp.
Dây đàn có thể tùy ý thay thế bất cứ lúc nào mà. Đợi Nam Cung Giác tìm được loại dây tơ mà lão nói, sau này thay vào cũng không muộn.
"Sư phụ, trước tiên cứ ghép vào xem thế nào đã. Dây đàn có thể thay thế sau."
Nam Cung Giác gật đầu: "Ồ, vậy cũng được."
Hai thầy trò lại tiếp tục mày mò, đến khi trời về chiều cũng xem như đã ráp xong, chỉ còn thiếu khâu cuối cùng là dây đàn nữa mà thôi.