Câu nói vừa dứt, Cơ Tuyết đã không thể cầm lòng được nữa, hai giọt lệ trong suốt trực chờ nơi khoé mắt lăn xuống, liền sau đó như nước vỡ đê thi nhau tuôn ra.
Nàng khóc rồi.
Mộc Ái Ái mi tâm nhíu càng chặt. Đã rất lâu rồi cô chưa thấy nàng khóc, mà có lẽ là chưa từng thấy nàng khóc thì phải.
Nàng kiên cường như vậy, luôn đè nén nội tâm mà hiện tại lại có thể vì một gã đàn ông mà trở nên mềm yếu như thế này. Vậy có phải nói lên rằng người đàn ông này có thể khiến cho nàng thay đổi chính mình, có thể lộ ra cảm xúc chân thật của bản thân?
Rốt cuộc cô nên làm như thế nào mới tốt đây? Khuyên nàng nên cho hắn cơ hội giải thích hay khuyên nàng từ bỏ hôn sự này?
Khổ nỗi cô lại không hề biết chút xíu nào về hắn ta. Chỉ duy nhất từng nói chuyện qua Weibo cùng gã đàn ông tên Cửu nhưng chưa chắc gì đã cùng một người.
Nếu như là cùng một người thì tốt rồi, vậy thì hôn sự này còn có thể có cơ hội tiến tới.
Còn nếu không phải?
Cô cũng sầu não lắm rồi, khuyên không được mà kêu từ bỏ cũng không xong. Nữ nhân đúng là có trăm ngàn thứ khổ không nói nên lời.
Dang tay ôm lấy Cơ Tuyết vào lòng, Mộc Ái Ái lên tiếng an ủi: "Ừm, khóc rồi cũng tốt, khóc ra cho hết ấm ức đi rồi trở về ngủ một giấc, qua ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Cùng lúc đó, ngoài cửa club xuất hiện hai thân ảnh nam nhân mặc vest đắt tiền, gương mặt cùng vóc dáng không biết đã đốn tim bao nhiêu thiếu nữ.
Hai người lia ánh mắt quét toàn bộ club tìm kiếm bóng dáng nữ nhân của mình. Đến khi nhìn thấy thì ngay lập tức sải bước dài tiến tới.
Lăng Kỳ sau khi thả nàng đi thay đồ thì hắn vẫn luôn ở ngoài sảnh tiệc đợi nàng. Thế nhưng đợi gần một giờ đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng của nàng, thế nên hắn liền nhanh chóng đi tìm.
Đứng trước cửa phòng gõ liên hồi vẫn không có người ra mở cửa, cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì, hắn chợt có dự cảm không lành cho nên vội vàng đẩy cửa ra.
Nhìn quanh khắp gian phòng không thấy bóng dáng bất cứ ai, vào trong nhà vệ sinh tìm cũng không thấy, lễ phục vừa thay ra vẫn còn ở trên giường. Hắn biết, nàng trốn rồi.
Trở lại sảnh tiệc tìm Cơ Phong nói với y, y liền gọi điện thoại cho nàng, nàng không bắt máy. Nhớ ra Mộc Ái Ái đi theo nàng, liền gọi cho cô nhưng vẫn không có ai trả lời.
Thế là Lăng Kỳ cho người điều tra, không lâu sau đó cũng có tung tích của nàng.
Lăng Kỳ và Cơ Phong ngay lập tức tự mình đi bắt người, cho nên hiện tại mới có mặt ở đây.
Bước gần hơn đến chỗ Cơ Tuyết, nhìn thấy nàng đang ôm Mộc Ái Ái khóc không ngừng, đáy lòng Lăng Kỳ ân ẩn đau, tự trách bản thân chính là nguyên nhân khiến nàng chịu ủy khuất.
Hắn chết lặng tại chỗ nhìn nàng, không dám tiến lên tách hai nữ nhân kia ra.
Cơ Phong thì khác, hắn nhìn nữ nhân của mình, lên tiếng gọi: "Ái Ái!"
Nghe có người gọi tên mình, thanh âm lại có chút quen thuộc, Mộc Ái Ái chợt ngẩng đầu lên. Đến khi nhìn thấy người kia là ai, cô khẽ nhíu mày, tự hỏi làm sao y lại biết cô ở đâu mà tìm đến. Lại nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh, cô dường như đã hiểu được rồi.
Mộc Ái Ái vỗ lưng Cơ Tuyết, nhẹ giọng gọi: "Tiểu Tuyết Tuyết!"
Cơ Tuyết im lặng không có bất cứ động thái nào.
Mộc Ái Ái tiếp tục gọi: "Tiểu Tuyết Tuyết." Sau đó từ từ buông nàng ra.
Cơ Tuyết lúc này có vẻ như đã say khướt đến không còn tỉnh táo, hoặc là nói nàng giống như đã thiếp đi.
Lăng Kỳ thấy nàng có điểm không thích hợp thì phản ứng rất nhanh, vội vàng tiến đến dang tay đỡ lấy nàng dựa vào lòng hắn.
Đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ còn vương lại nơi khoé mắt nàng, mi tâm hắn càng nhíu chặt hơn.
Nhìn nàng khóc, hắn càng đau lòng hơn gấp bội. Hắn chỉ đơn giản muốn cùng nàng ở chung một chỗ, không ngờ sự việc lại đi tới mức này.
Được rồi, hôm nay không cùng nàng nói rõ được mọi chuyện thì chờ đến ngày mai vậy. Hắn tin tưởng sau khi nghe hắn nói rõ ràng mọi chuyện, nàng sẽ tha thứ cho hắn, sẽ nguyện ý ở bên hắn không xa không rời như lời nàng đã hứa với hắn khi xưa.
Ẵm nàng trên tay, để đầu nàng dựa vào ngực hắn, hắn nhìn hai người trước mặt lên tiếng: "Tôi đưa nàng đi trước."
Mộc Ái Ái lên tiếng ngăn cản: "Anh muốn đưa cậu ấy đi đâu?"
Lăng Kỳ thản nhiên nói: "Về nhà của chúng tôi."
Mộc Ái Ái nghe vậy liền trợn tròn mắt: "Hai người chỉ mới đính hôn chứ không phải kết hôn nhá! Nhà của chúng tôi? Sao mà thuận miệng thế hả?"
Sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, lạnh nhạt nhìn cô: "Có gì khác nhau sao? Nàng sớm muộn cũng là vợ của tôi."
"Nhưng mà...!"
Mộc Ái Ái còn chưa nói hết câu, Cơ Phong ở bên cạnh giữ lấy tay cô, lên tiếng cắt ngang: "Ái Ái, đây là chuyện của Tuyết nhi và a Kỳ, em đừng xen vào."
Quay sang người đang đứng bên cạnh, cô trừng mắt nhìn y, nghiến răng nói: "Cơ Phong, cậu ấy là em gái của anh, anh lại dám để cho hắn mang đi. Chẳng may hắn ta..."
Cơ Phong tiếp tục cắt ngang: "Ái Ái, a Kỳ đã là hôn phu danh chính ngôn thuận của Tuyết nhi, cho dù giữa hai người họ xảy ra chuyện kia cũng không có gì là không thể. Em đừng xen vào nữa, để họ tự giải quyết đi."
Mộc Ái Ái nghe vậy chợt sững sờ, cô đúng là quên mất hắn ta hiện giờ đã mang trên người danh phận gì đối với nàng. Hắn đúng là có quyền đó, cô chỉ là bạn của nàng, không thể xen vào càng không thể ngăn cản hắn muốn đưa nàng đi.
Quay sang nhìn Lăng Kỳ, thấy hắn vẫn kiên nhẫn ôm nàng trên tay còn chưa rời đi, cô thoả hiệp: "Được, anh muốn đưa cậu ấy đi cũng được, nhưng trước hết tôi muốn xác nhận một việc."
Lăng Kỳ không suy nghĩ gì liền gật đầu: "Được, cô nói đi."
Cô hỏi: "Anh là Cửu sao?"
Hắn kiên định gật đầu: "Phải."
Hai mắt Mộc Ái Ái chợt mở lớn vì kinh ngạc. Không ngờ hắn đích thực là chính chủ. Nhưng mà cũng chưa chắc, cô cần phải xác nhận lại: "Anh lấy gì chứng minh?"
Lăng Kỳ vẫn tiếp tục bày ra dáng vẻ lạnh nhạt, cất giọng đều đều: "Tôi không cần phải chứng minh. Cô tin hay không thì tùy cô. Sự thực từ hôm nay trở đi, tôi chính là hôn phu của nàng."
Mộc Ái Ái hoá đá tại chỗ, câu nói này đích thực là của gã Cửu đáng ghét kia. Hiện tại một lần nữa chính tai nghe thấy, cô chỉ có một cảm giác duy nhất: lạnh.
"Tôi tin rồi."
"Vậy tôi mang nàng đi được chưa?" Hắn hỏi.
Mộc Ái Ái gật đầu: "Được, anh có thể đi rồi. Cậu ấy say sẽ hơi làm loạn một tí, anh nhớ căm sóc cậu ấy cho tốt đấy!"
"Tôi biết phải làm thế nào."
Nói dứt lời, Lăng Kỳ ngay lập tức ôm nàng rời đi không ngoảnh đầu lại.
Hắn đi rồi, Mộc Ái Ái liếc mắt nhìn người đàn ông còn lại, lên tiếng hỏi: "Anh còn ở đây làm gì?"
Cơ Phong nắm lấy tay cô, lên tiếng: "Ái Ái, chúng ta nói chuyện một chút có được không?"
Mộc Ái Ái khẽ nhướn mày. Cô còn đang suy nghĩ không biết phải mở lời cùng anh ta như thế nào, hiện tại anh ta đã lên tiếng trước, cô xem như cũng thoải mái hơn rồi.
Tuần trước khi cùng Cơ Tuyết nói về anh trai nàng, cô cũng đã có quyết định cho bản thân mình, đợi y trở về sẽ cùng nhau nói rõ ràng mọi chuyện, giải quyết triệt để. Bây giờ xem ra cũng đã đến lúc rồi.
"Anh định ở nơi này nói sao?"
Cơ Phong nhìn xung quanh một vòng, khẽ lắc đầu: "Nơi này không thích hợp, vậy tìm chỗ khác đi. Em muốn đi nơi nào?"
Mộc Ái Ái im lặng một lúc rồi nói: "Đến nhà anh đi."
Cơ Phong trợn tròn mắt: "Em chắc chắn?"
Cô tựa tiếu phi tiếu nói: "Không thể sao? Hoặc là nhà anh có thứ gì đó tôi không muốn cho tôi nhìn thấy?"
"Ách, không có."
Cầm lấy túi xách của mình, Mộc Ái Ái lạnh nhạt nói: "Vậy đi thôi. À, tiện thể giúp tôi thanh toán đi."
Dứt lời, cô đi thẳng ra cửa club, để lại bóng lưng cao ngạo cho người nào đó.
Cơ Phong nhìn theo, khẽ cười. Cái tính khí này đúng là đáng đánh đòn, nhưng mà hắn thích bị ngược thì biết phải làm sao?
Trong lòng hắn thầm nói: "Ái Ái, là tự em muốn đến nhà anh chứ anh hoàn toàn không ép. Nếu như có xảy ra chuyện gì sau đó, em cũng đừng trách anh không thể kiềm chế!"
Sau khi Mộc Ái Ái an vị tại sofa phòng khách nhà Cơ Phong, hắn lên tiếng hỏi: "Em muốn uống gì không?"
Cô cân nhắc một chút rồi trả lời: "Rượu đi. Nhà anh có không?"