Đúng bảy giờ, Cơ Tuyết đã có mặt trước cửa nhà hàng Tứ Xuyên mà vị phu nhân ở New York đã nhờ quản lý Dương nhắn hẹn nàng.
Tuy được sinh ra và lớn lên ở đế đô nhưng nàng lại thích ăn cay, nhất là những món cay của Tứ Xuyên, và nhà hàng này là nơi mà nàng và Mộc Ái Ái thường hẹn nhau mỗi dịp cuối tuần.
Khi biết sẽ hẹn gặp ở đây, nàng có hơi chút bất ngờ nhưng phần lớn là thấy vui vẻ bởi vì cho rằng mình và vị phu nhân kia có chung sở thích. Chính vì vậy độ hảo cảm đối với bà ta càng tăng thêm một bậc cho nên nàng không kiêng kỵ mà dùng mặt thật để đến cuộc hẹn.
Bước vào bên trong nhà hàng, Cơ Tuyết khẽ nhíu mày khi nhìn thấy nơi này không có lấy một thực khách, nhân viên phục vụ cũng chỉ còn lại vài người, xung quanh lại được bày trí vô cùng xa hoa cầu kỳ, lại có chút... lãng mạn, hệt như mấy cảnh hẹn hò riêng của nam chính và nữ chính trên phim truyền hình mà nàng thường xem.
Nàng không hiểu sao lại cảm thấy có chút bất thường và có hơi quỷ dị, tự hỏi: chẳng lẽ đây là sở thích của người có tiền, mà còn là sở thích quái đản của quý phu nhân nữa chứ?
Ách, nàng đích thực là có hơi sởn gai ốc rồi đấy.
Hôm nay vì người đến gặp là một người có địa vị cho nên nàng cũng không dám ăn mặc quá tùy tiện, mà trang trọng quá cũng thấy có chút kì kì.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nàng chọn một bộ váy hoa, trông thanh thuần nhưng lại bộc lộ được vẻ thành thục của người đã bước chân vào xã hội.
Thấy một nữ nhân thong thả bước vào, một nữ nhân viên đi đến trước mặt nàng đón tiếp.
Càng đến gần, cô nàng lễ tân mắt càng mở lớn, tự nói với chính mình: quá xinh đẹp rồi, chỉ trang điểm nhẹ mà đã đẹp thế này, nếu mà trang điểm cầu kỳ thêm một chút, không biết sẽ còn xinh đẹp đến mức nào. Cùng là nữ nhân mà cô còn muốn bị hớp hồn đây này.
Khi nghe ông chủ nói sẽ đón tiếp một vị khách tên Tuyết Kỳ, cô nàng không khỏi liên tưởng đến nhân vật đang nổi như cồn trên Weibo trong hai tháng trở lại đây.
Vì hiếu kỳ cho nên muốn làm rõ, cô nàng kia mới bạo gan hỏi lại nhưng không nhận được câu trả lời rõ ràng nên cũng đành thôi.
Hiện tại một nữ nhân xinh đẹp đang đứng trước mặt mình chính là Tuyết Kỳ trong truyền thuyết sao?
Ôm một bụng nghi vấn nhưng cô cũng không dám lên tiếng hỏi có phải Tuyết Kỳ mà cô đang nghĩ đến hay không, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nuốt sự bức bối trong lòng mà làm trong chức trách của mình.
Nở nụ cười chuyên nghiệp, cô cung kính hỏi: "Xin hỏi vị tiểu thư này, cô là Tuyết Kỳ sao?"
Cơ Tuyết mỉm cười gật đầu: "Vâng."
Cô nàng lễ tân nhìn nàng chợt cảm thán, trên môi vẫn nở nụ cười, tiếp tục bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp: "Vậy xin mời tiểu thư đi theo tôi."
Nàng gật đầu, sau đó đi theo cô nàng kia đến một phòng bao trên lầu.
Suốt chặng đường đi đến phòng bao kia, Cơ Tuyết không khỏi tặc lưỡi. Cả một nhà hàng lớn như vậy mà cũng bao trọn, đây không phải quá lãng phí rồi sao? Nàng chỉ là một nhân vật cỏn con thôi mà, đâu đáng để bỏ ra một số tiền lớn như thế chứ?
Ngẫm nghĩ một chút, không chừng người ta là một nhân vật tai to mặt lớn nào đấy, không muốn bị soi mói cho nên mới lựa chọn bỏ tiền ra bao trọn nơi này. Hẳn là vậy không sai!
Dừng lại trước cửa phòng, cô nàng lễ tân gõ nhịp nhàng hai cái, sau đó đẩy cửa ra, đối nàng nói: "Mời tiểu thư."
Cơ Tuyết mỉm cười gật đầu với cô ta, sau đó thong thả bước vào trong.
Đi được ba bước, cánh cửa phòng bao cũng khép lại sau lưng. Nàng không hiểu sao lại có cảm giác là lạ khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt được che lại bởi một bức bình phong mang hơi hướng thời cổ đại.
Nàng khẽ nhướn mày, sau đó tiến sâu vào bên trong, vòng qua bức bình phong rồi đứng khựng tại chỗ khi nhìn thấy người đợi nàng ở bên trong không phải là một vị phu nhân mà là bóng lưng một người đàn ông không rõ tuổi tác đang đứng ở cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Cơ Tuyết chợt nhíu mày nhìn hắn, ngập ngừng lên tiếng: "Xin hỏi...?"
Nàng chưa nói hết câu, người đàn ông kia chậm rãi quay mặt lại khiến nàng im bặt.
Lăng Kỳ nhìn nàng khẽ cười, ánh mắt ôn nhu, sâu không thấy đáy, cất giọng dịu dàng: "Nàng đến rồi!"
Thâm tâm hắn lúc này đã kêu gào tên nàng không biết bao nhiêu lần, càng muốn tiến lên ôm lấy nàng thật chặt để thoả sự nhớ nhung đang ăn mòn tâm trí hắn từng giây từng phút không lúc nào ngừng.
Thế nhưng hắn lại phải cố gắng hết khả năng gồng cảm xúc của chính mình lại, bởi vì hắn sợ, sợ nàng không nhận ra hắn, nàng sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy. Đến lúc đó hắn sẽ phải giải thích thế nào đây?
Thà rằng kiên nhẫn một chút, từ từ tiếp cận nàng để nàng mở lòng với hắn, đón nhận hắn, chấp nhận tình cảm của hắn, yêu hắn và trở thành nữ nhân của hắn như trước kia.
Hắn nhìn nàng không rời mắt. Hắn không ít lần tưởng tượng đến dáng vẻ nàng sẽ trông như thế nào khi mặc những bộ y phục ở hiện đại này. Bây giờ nàng đang đứng trước mặt hắn, hắn lại giống như không tin vào mắt của mình rồi.
Nàng xinh đẹp động lòng người trong chiếc váy hoa, tuy cũng được gọi là kín đáo so với cách ăn vận của nữ nhân ở thời đại này nhưng hắn lại thấy quá hở rồi, lộ ra cần cổ trắng ngần cùng xương quai xanh tinh xảo, cả đôi chân thon dài bên dưới làn váy nữa.
Vẫn biết bản thân lạc hậu nhưng hắn rất ích kỉ, chỉ muốn độc chiếm nàng làm của riêng, không muốn cho bất cứ nam nhân nào có cơ hội được nhìn thấy sự xinh đẹp diễm lệ của nàng ngoại trừ hắn.
Nếu như nàng biết tâm tư này của hắn, nàng có hay không ghét bỏ?
Sự thực chính là như vậy. Về sau khi nàng và hắn cùng nhắc lại ngày hôm nay, nàng đã khinh bỉ cái tính độc chiếm của hắn những tám trăm lần, sau đó là một trận oanh tạc giải thích cho hắn về cách ăn vận của nữ nhân hiện đại như thế nào. Sau đó nữa... Hắc hắc, để sau này lại nói đi.
Cơ Tuyết nhìn gương mặt nam nhân đang đứng trước mặt mình thì mi tâm không khỏi nhíu chặt.
Chính là, nàng có cảm giác quen thuộc giống như đã từng gặp hắn ở đâu rồi nhưng nhất thời lại không nhớ nổi.
Nàng âm thầm đánh giá hắn: gương mặt nam tính góc cạnh rõ ràng, vô cùng tuấn tú, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, cao gần một mét chín, dáng người vô cùng chuẩn. Nhìn cốt cách thì là một người thành đạt có địa vị, và dĩ nhiên là có tiền, chỉ cần nhìn một thân hàng hiệu liền có thể nhận ra.
Nàng khẽ tặc lưỡi. Đúng là cái tính mê trai... Ách, mê cái đẹp vẫn tồn tại không hề thay đổi. Đáng tiếc, so với nam nhân trong giấc mơ của nàng hình như kém một chút rồi.
Không nói đến dáng người sau lớp comple trông như thế nào, chỉ tính đến gương mặt kia thôi là đã kém ba vạn tám ngàn dặm.
Tiêu Kỳ của nàng là nam nhân có gương mặt tuấn dật nhất thế gian này nha.
Thu lại tâm trạng đang lơ lửng chín tầng mây của mình, Cơ Tuyết hắng giọng một cái: "Ừm, xin hỏi vị phu nhân hẹn tôi là ai? Bà ấy có ở đây chăng?"
Lăng Kỳ lúc này cũng hồi thần, từng bước đi đến trước chiếc bàn xoay duy nhất đặt giữa phòng, cất giọng: "Ồ, người nàng nói hẳn là mẹ tôi. Thực xin lỗi, bà ấy còn có việc chưa thể trở về, bà ấy giao nhiệm vụ tiếp đón em cho tôi rồi. Không biết em có nể mặt mà cùng tôi ăn bữa cơm này hay không?"
Cơ Tuyết chợt ngơ ngác. Đúng là khó xử mà. Người hẹn gặp nàng lại không đến, đã không nói trước lại điều đến một người thay thế, lại còn là con trai bà. Ầy, nàng đúng là lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan rồi đấy.
Nàng còn chưa kịp trả lời, cánh cửa phòng bao vang lên tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ lần lượt đưa đồ ăn vào bày trên bàn, sau đó lại im lặng lui ra ngoài, đóng cửa lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lăng Kỳ chọn một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó mỉm cười nhìn nàng, cất giọng: "Thức ăn cũng mang lên rồi, chẳng lẽ em định để tôi lại một mình ăn hết chỗ này sao?"
Cơ Tuyết trợn tròn mắt, trong lòng lại bĩu môi khinh thường: "Anh làm đến nước này rồi mà tôi dám nói không sao? Ép người, đây chính là ép người trắng trợn rồi có biết không hả?"
Nàng không nói lời nào, từng bước đi về phía bàn ăn, sau đó chọn chiếc ghế đối diện hắn ngồi xuống, là vị trí mà nàng cho là xa nhất có thể.
Đáng tiếc, càng là vị trí đối diện thì càng khiến cho đối phương nhìn chằm chằm không kiêng nể, nàng chính là quá thiếu suy nghĩ rồi.