Khoé miệng Cơ Tuyết giật giật hai cái. Cậu xem rồi cậu khóc thì liên quan gì đến tớ kia chứ? Nhưng lời này nàng chỉ dám nói trong lòng mà thôi.
Cô nàng Mộc Ái Ái vốn dễ dàng bộc lộ cảm xúc. Vui sẽ cười, buồn sẽ khóc, tức giận sẽ mắng người, không bao giờ kìm nén trong lòng, nhưng cũng lại dễ quên, dễ tha thứ, trừ khi là đụng vào đại kỵ của cô nàng.
Ví như anh trai nàng đây. Hẳn là anh ấy đã làm ra việc gì đó to tát lắm mới khiến cho Mộc Ái Ái tức giận đến mức này.
Nàng thầm cầu phúc cho hắn sớm vuốt mông ngựa thành công, nếu không thì đừng mong cô nàng kia cho sắc mặt tốt.
Cơ Phong khi thấy Mộc Ái Ái bày ra bộ dáng không thèm để hắn vào mắt, hắn cũng chỉ có thể im lặng chờ cô nàng phát tiết bởi vì còn có em gái hắn ở đây, hắn không thể muốn làm gì thì làm.
Đến khi nhìn thấy cô nàng xem Weibo mà thút thít rơi lệ, hắn cũng chỉ biết lắc đầu cười đưa khăn giấy cho cô nàng.
Hắn thật sự không thể hiểu nổi phụ nữ, giây trước còn cười, giây sau liền khóc.
Hắn không phải chưa từng nhìn thấy phụ nữ bày ra vẻ mặt này, khi đó hắn thật sự là nhìn không nổi. Nhưng hiện tại đổi lại người ở trước mặt hắn là Mộc Ái Ái, hắn lại không hiểu sao thấy đáng yêu vô cùng.
Hắn bỗng dưng nghĩ đến viễn cảnh trong tương lai liền cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hắn chẳng lẽ xong đời rồi?
Nhưng nghĩ kỹ một chút thì cũng không quá tệ, có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Dù sao cũng là người của mình, cưng chiều một chút là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Cơ Tuyết chứng kiến cảnh anh trai yêu dấu nhìn cô bạn thân bằng ánh mắt không đúng lắm, nàng hình như lại nhìn ra được trọng điểm rồi nha.
Hắc hắc, có vẻ như nàng sắp có chị dâu rồi. Nếu mà nói chuyện này cho ba mẹ và ông nội biết, bọn họ chắc sẽ cười mấy ngày cho xem.
Ông anh trai này của nàng đã hơn ba mươi tuổi rồi mà chẳng có mảnh tình nào vắt vai, cả nhà ai cũng lo sốt vó, cứ hối thúc hắn lấy vợ nhưng hắn cứ ậm ờ cho qua, nói rằng còn phải lo cho sự nghiệp.
Vậy hoá ra sự nghiệp chưa thành là đây a?
Cuối cùng hắn cũng nghĩ thông rồi nha. Nàng phải thêm một mồi lửa khiến cho cặp đôi này viên mãn mới được.
Nhưng mà anh trai à, muốn cưới được vợ cũng không phải dễ dàng đâu, đành phải để anh chịu chút ủy khuất rồi.
Cơ Tuyết nhìn Cơ Phong, ngoắc ngoắc ngón tay chỉ vào đĩa tôm hùm trên bàn, hắn hiểu ý gật đầu bưng nguyên đĩa tôm để trước mặt mình, bắt đầu ngồi lột vỏ.
Cơ Tuyết nở nụ cười hài lòng, đúng là rất hiểu đứa em gái là nàng đấy.
Xem xong một nửa, Mộc Ái Ái liền tắt điện thoại để qua một bên, sau đó quay sang Cơ Tuyết ngồi bên cạnh, sụt sùi nói: "Không xem tiếp được nữa. Tiểu Tuyết Tuyết, cậu làm sao lại đàn một bài não nề như thế chứ? Lấy không biết bao nhiêu nhiêu nước mắt của fan đâu!"
Nàng che giấu tâm trạng, giả vờ thản nhiên nói: "Tớ muốn thử xem mọi người sẽ có phản ứng như thế nào đối với thể loại này. Tớ muốn chơi tất cả mọi thể loại."
Mộc Ái Ái nghe vậy liền gật gù: "À ừ, tớ hiểu rồi. Nhưng mà bài này cậu đàn đúng thật là tâm trạng quá. So với nguyên tác thì quả là cách biệt đấy!"
"Theo chiều hướng nào?" Nàng hỏi.
Mộc Ái Ái suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Phải nói thế nào nhỉ? Vô cùng có cảm xúc. Tớ dám bảo đảm ai nghe xong cũng đều muốn khóc giống tớ. Tớ còn chưa xem hết mà đã khóc rồi đây này."
Cơ Tuyết gật gù: "Ồ, vậy lần sau tớ không đàn thể loại này nữa là được."
Mộc Ái Ái lắc đầu: "Không không, ý tớ không phải như thế. Những khúc nhạc mà khiến người nghe phải khóc mới chính là đỉnh của đỉnh đấy cậu có biết không hả? Cậu làm được đến mức này mới chính là đốn tim của fan đấy! Cậu phải tiếp tục duy trì, không được bỏ loại nhạc này đâu!"
Nàng nghe vậy lại gật gù: "Ồ, tớ biết rồi. Vậy lần sau cậu giúp tớ chọn bài đi."
Mộc Ái Ái tỏ ra vui vẻ như nhặt được vàng, ôm lấy nàng hôn chụt một cái: "Tiểu Tuyết Tuyết, yêu cậu nhất rồi."
Cơ Tuyết nhìn cô nàng sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, nàng chỉ biết phì cười. Chỉ là người đàn ông ngồi đối diện thì mặt lại đen hơn than.
Hai nữ nhân ở nơi công cộng mà ôm, hôn, còn nói lời yêu? Thật là khiến hắn tức chết đi mà. Cô nàng Mộc Ái Ái này nhất định phải dạy dỗ lại mới được.
Sau khi ổn định tâm tình, Cơ Phong lên tiếng hỏi hai người trước mặt: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Mộc Ái Ái liếc xéo hắn, bĩu môi khinh thường: "Làm anh trai mà chẳng quan tâm gì đến em gái. Thật đúng là anh trai tốt ha!"
Cơ Tuyết lên tiếng bênh vực: "Là tớ không nói với anh ấy. Hơn nữa công việc của anh ấy bận rộn, nào có thời gian lên Weibo chứ!"
Cơ Phong tỏ ra ngạc nhiên hỏi: "Weibo?"
"Dạo gần đây Weibo Tuyết Kỳ rất nổi tiếng, anh chẳng lẽ không biết?" Mộc Ái Ái thay nàng hỏi.
Cơ Phong chợt hiểu ra, gật đầu: "Có, anh biết. Cũng xem bài đăng mà hai người hay share."
Hắn dạo gần đây đúng là công việc có chút bận rộn, lại còn phải bay qua bay lại giữa hai nước, nhưng Weibo hắn vẫn thường xuyên lên mà.
Weibo của em gái hắn, hắn làm sao không để ý chứ? Thỉnh thoảng vẫn gọi đến hỏi thăm đấy thôi. Nói hắn không quan tâm nàng thì hắn quá oan uổng rồi đấy.
Lại thêm cô nàng Mộc Ái Ái này ngày nào cũng đăng Weibo, cộng thêm chuyện kia phát sinh, hắn làm sao không thường xuyên vào Weibo theo sát cô chứ?
Nhìn Cơ Tuyết, hắn nói tiếp: "Hôm nay anh gặp em cũng chính là vì việc này."
Cơ Tuyết nhíu mày: "Có liên quan gì sao?"
Cơ Phong gật đầu: "Nếu Tuyết Kỳ là em thì đúng là có liên quan."
Nàng trợn tròn mắt: "Ý anh là sao? Tuyết Kỳ thì có liên quan gì chứ?"
Mộc Ái Ái cũng thêm lời: "Đúng vậy, Tuyết Kỳ thì có liên quan gì đến anh hả?"
Cơ Phong nghe ra trong lời nói của Mộc Ái Ái có ý tứ khiêu khích, hắn cười gượng trong lòng. Có cần phải nói lời nạt nộ như vậy hay không chứ? Đúng là mèo hoang, chỉ thích cắn người.
Hắn nhìn nàng, hỏi lại: "Rốt cuộc em có phải là Tuyết Kỳ hay không?"
Nàng khẽ cười: "Anh nói đi."
Hắn không chần chừ, nói lên suy đoán của mình: "Anh xem bài đầu tiên em share thì đã nghi ngờ rồi. Đến hôm live stream của Tuyết Kỳ trong ngày đại thọ của ông nội anh mới dám khẳng định. Nhưng vì bộn bề nhiều việc nên anh mãi vẫn chưa hỏi lại em để xác định. Ông nội thì lại giấu, cả ba mẹ vậy mà cũng không biết luôn."
Cơ Tuyết gật đầu: "Vậy anh nói xem, nếu em là Tuyết Kỳ thì sao?"
Hắn giải thích: "Là thế này: một khách hàng của ba muốn phục chế một cây cổ cầm để bán đấu giá từ thiện. Khách hàng đó muốn nhờ ba tìm Tuyết Kỳ để gảy một khúc bằng cây đàn phục chế đó, cốt yếu để tăng giá trị cho cây cổ cầm."
Nàng gật đầu: "Anh nói tiếp đi."
Cơ Phong nhìn nàng, tiếp tục nói: "Ba đang ở nước ngoài lại không dám gọi hỏi ông nội, sợ bị mắng nên mới bắt anh phải hỏi dùm. Anh lại nghi ngờ Tuyết Kỳ là em, cho nên mới đến tìm em trực tiếp hỏi."
Nàng lại gật đầu: "Ồ, em hiểu rồi. Vậy ba mẹ biết Tuyết Kỳ là ai sao?"
Hắn lắc đầu: "Anh nghĩ là không. Nếu ba mà biết thì sẽ trực tiếp tìm đến hỏi người đó luôn, còn thông qua ông nội làm gì."
Cơ Tuyết suy nghĩ rồi lại gật đầu: "Anh nói cũng phải."
"Vậy em là Tuyết Kỳ sao?" Hắn hỏi.
Cơ Tuyết không tiếp tục giấu giếm nữa, gật đầu: "Đúng vậy, em chính là Tuyết Kỳ."
Cơ Phong không mấy ngạc nhiên, bởi vì đã đoán ra rồi, hiện tại chỉ muốn khẳng định lại mà thôi.
Em gái hắn đã chứng thực rồi, hắn lại tỏ ra không vui nói: "Tuyết nhi, đến anh hai mà cũng muốn giấu, không ngoan rồi."
Nàng bĩu môi: "Là anh không hỏi chứ không phải em giấu. Bây giờ anh hỏi, em chẳng phải nói ra rồi sao?"
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy em gái hắn nói đúng rồi, hắn đúng là chưa từng hỏi qua. Ài, được rồi, việc quan trọng bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ lão ba giao phó đã.
"Vậy Tuyết nhi, em đồng ý sao?" Hắn hỏi.
"Khi nào diễn ra buổi đấu giá?" Nàng hỏi lại.
Hắn trả lời: "Khoảng hai tuần nữa."
"Có yêu cầu phải gảy khúc nào không?"
"Không nghe nói. Họ chỉ muốn mời Tuyết Kỳ gảy mà thôi."
Cơ Tuyết trầm tư một lúc rồi mới lên tiếng: "Anh nói với ba, em nhận lời."