Ánh chiều tà phủ xuống hồ sen, chiếu lên mặt nước tĩnh lặng tạo thành bức tranh non nước hữu tình khiến người xem cũng phải dấy lên tâm tình.
Có người vui vẻ, có người bi ai, có người tâm trạng, lại cũng có người tràn đầy hy vọng... Mỗi người mỗi ý, chẳng ai giống ai, tựa như nàng và hắn.
Chỉ còn vài canh giờ nữa thì mỗi người một ngả, chia ly từ đây, có lẽ sẽ không có ngày tương phùng...
Nếu như Tiêu Kỳ biết Cơ Tuyết lúc này đang nghĩ gì, hắn có lẽ sẽ không thể nào yên tâm rời đi.
Hắn đối nàng một lòng một dạ, nhưng nàng lại không dám đặt hắn vào tim mình. Bởi vì nàng sợ, sợ chính mình không thể dằn lòng mà trao tâm cho hắn.
Tương lai không xa, khi nàng và hắn cùng nhớ lại khoảnh khắc ngày hôm nay, nếu như khi đó cả hai chịu cùng nhau nói rõ thân phận của đối phương, có lẽ hai người đã không phải chịu quá nhiều khó khăn trắc trở, cũng sẽ không bỏ lỡ quá nhiều thời gian để ở bên nhau một cách danh chính ngôn thuận.
Tương lai thì vẫn là chuyện của tương lai, hiện tại vẫn là ai cũng đang mang trên mình một lớp mặt nạ, vậy thì chỉ có thể trách số phận.
Ngồi bên dưới gốc hoa lê, cả hai đều lâm vào trầm mặc, không ai nói câu nào.
Qua một lúc, Tiêu Kỳ dường như cảm nhận được Cơ Tuyết có điểm không đúng, hắn quay sang nhìn nàng, lại bắt gặp hình ảnh mỹ nhân đượm buồn khiến lòng hắn cũng bất giác co rút lại.
"Nàng có tâm sự sao?"
Nghe hắn hỏi, Cơ Tuyết hồi thần trở lại. Nàng từ lúc nào lại chất chứa muộn phiền thế này.
Ngẫm lại thì có lẽ mấy ngày nay nàng quá rảnh rỗi rồi, lại thêm tức cảnh sinh tình cho nên mới dễ dàng để lộ cảm xúc như vậy.
Trước đây ngoài giờ đến giảng đường hoặc về thăm gia đình thì lúc rảnh rỗi nàng đều sẽ lên mạng nghe nhạc. Khi nghe được bài nhạc cảm thấy yêu thích, lại ngẫu hững đi đàn một chút.
Hiện tại ở thời đại này, làm gì có máy tính hay điện thoại để nghe nhạc. Nhạc cụ để chơi cũng chỉ có đàn tranh, tiêu sáo. Hình như cũng có đàn nhị và tì bà nữa thì phải.
Nghĩ đến đây Cơ Tuyết đã thấy vui vẻ hơn chút rồi. Đợi khi trở về kinh thành liền hỏi nhị ca nàng một chút. Còn có phải nhờ nhị ca làm giúp nàng một bộ móng gảy nữa mới được, chứ đàn bằng tay không thế này, cộng thêm cường độ thời gian nàng dùng nhạc cụ, hai tay của nàng sớm muộn gì cũng bị phế.
Ánh mắt vẫn hướng về phía hồ sen, Cơ Tuyết nhẹ lắc đầu: "Không có, huynh nghĩ nhiều rồi."
"Thật sự không có sao?" Tiêu Kỳ nhíu mày.
"Ta cần phải nói dối huynh sao?"
Hắn trầm tư một chút rồi lại hỏi: "Đêm nay ta rời đi rồi, nàng không có gì muốn nói cùng ta sao?"
Quay sang nhìn hắn, nàng cười nhẹ: "Vẫn câu nói đó, chúc huynh lên đường bình an."
"Không còn gì nữa sao?" Hắn buồn bã hỏi tiếp.
"Còn có..." Nàng ngập ngừng.
Hắn ánh mắt toả sáng chờ đợi.
"Đừng để bản thân lại bị thương."
Tiêu Kỳ giây trước còn vui vẻ như vừa đến cửa thiên đường, giây sau liền phát hiện bản thân đã vào hầm băng lạnh lẽo.
Nếu như hắn đang ở trong quân doanh, có lẽ hắn không ngại ngùng phát tiết chính mình. Thế nhưng người trước mặt là Cơ Tuyết, là nữ nhân hắn đặt trong tim, hắn yêu thương nàng không hết, làm sao có thể nỡ khiến nàng tổn thương?
Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân.
Câu nói này chính là hình dung hắn lúc này.
"Đã biết." Hắn miễn cưỡng gật đầu.
Im lặng một lúc, hắn lên tiếng: "Đợi ta trở lại, ta cùng nàng trở về được không?"
Cơ Tuyết tỏ ra không hiểu: "Trở về?"
Tiêu Kỳ không chần chừ khẳng định: "Đúng vậy. Trở về nhà của nàng, thưa chuyện cùng phụ mẫu nàng có được hay không?"
"Nhà của ta? Gặp phụ mẫu ta?" Cơ Tuyết mắt mở lớn hết cỡ.
Tiêu Kỳ một lần nữa gật đầu khẳng định: "Đúng vậy! Nàng không muốn sao?"
Khoé môi Cơ Tuyết chợt co rút. Nàng là nữ nhân hiện đại nha, cho dù có vừa gặp đã yêu cũng không nhanh đến nỗi chưa gì đã đi gặp người lớn? Thời cổ đại này lại có thể quá thoáng ở phương diện này hay không vậy?
Nhưng mà ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái. Cổ đại này quả thật có thể bỏ qua giai đoạn gặp gỡ cùng yêu đương, chỉ cần qua mai mối liền có thể thú vào cửa.
Ài, nữ tử cổ đại cũng quá là thiệt thòi rồi. Nàng liệu có thể trở thành một ngoại lệ hay không?
Hỡi thế gian tình là gì mà đôi lứa thề nguyền sống chết?
Câu nói bất hủ này nàng còn chưa được chứng thực đâu a!
Không cam tâm, thật không cam tâm mà!
Cơ Tuyết khóc thầm trong lòng ba giây, mặc niệm cho chính mình.
"Đợi huynh trở lại rồi nói đi."
Cơ Tuyết chỉ có thể lảng tránh mà thôi, bởi vì khi hắn rời đi, nàng sau đó cũng sẽ trở về kinh thành, trở về nhà của nguyên chủ. Đến khi hắn trở lại đây, nàng hẳn đã rời đi từ lâu rồi.
Cho nên nàng nói như vậy, không đồng ý cũng không từ chối tâm ý của hắn. Mong hắn không quá để tâm mà đau lòng làm gì.
Thời gian qua lâu rồi, hắn cũng sẽ nhanh chóng quên nàng mà thôi. Nam nhân mà!
Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của mình nàng mà thôi, chứ không phải của hắn.
Tiêu Kỳ thực ra là người nặng tình. Hắn từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương. Khi hắn năm tuổi thì mẫu thân hắn cũng qua đời, cha hắn cũng qua đời không lâu sau đó. Cho nên hắn vô cùng xem trọng tình cảm.
Lần hồi kinh này, hắn nhất định sẽ xin huynh trưởng tác thành hôn sự này cho hắn. Hắn tin chắc huynh trưởng sẽ không khiến hắn thất vọng.
Trong lòng Tiêu Kỳ lúc này vô cùng tự tin, chỉ tiếc hắn hiện tại còn chưa biết huynh trưởng của hắn đã âm thầm tìm cho hắn một mối hôn sự rồi. Con đường thú nàng vào cửa còn gặp vô vàn trông gai mà hắn không lường trước được.
"Tuyết nhi!" Hắn thâm tình nhìn nàng, ôn nhu gọi.
Cơ Tuyết mày liễu khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh liền giãn ra. Hắn vì sao lại dùng giọng điệu này gọi tên nàng?
Người bên cạnh vẫn im hơi lặng tiếng, Tiêu Kỳ nói tiếp: "Nàng không tin ra có phải hay không?"
Nàng quay sang nhìn hắn, lòng không gợn sóng lên tiếng: "Huynh nghĩ như vậy sao?"
"Ta có cảm giác dường như ta đã miễn cưỡng nàng phải chấp nhận ta."
Tiêu Kỳ giữ lấy bả vai nàng, ép nàng đối mặt hắn: "Tuyết nhi, nàng nhìn ta, nói cho ta biết, nàng có cảm giác gì với ta?"
"Ta...!"
Cơ Tuyết ấp úng không nói nên lời. Lòng nàng rối như tơ vò, lại không dám cùng hắn đối mặt. Nàng chính là đang chột dạ, sợ trong lúc không kiềm chế được bản thân mà nói ra sự thật, sự thật phũ phàng nhưng lại không đáng tin.
Nàng xuyên từ ngàn năm sau đến đây. Nói ra ai sẽ tin điều này chứ? Nàng không phải chính nàng, làm sao có thể tùy ý mà làm những gì mình muốn đây?
Nhìn ánh mắt thâm tình cùng bi thương của người đối diện, Cơ Tuyết lời còn chưa nói đã vội vàng né tránh, không dám nhìn thẳng vào, liền quay đi.
Tiêu Kỳ trông thấy thái độ của nàng, hắn khẽ nhắm mắt, cố nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng.
Có lẽ hắn đã quá vội vàng nên khiến cho nàng sợ hắn rồi chăng?
Hít sâu một hơi, Tiêu Kỳ mở mắt ra nhìn nàng, dịu giọng nói: "Tuyết nhi, thực xin lỗi, ta không nên bắt ép nàng. Nàng hiện tại có thể chưa thể tiếp nhận ta, càng sẽ không thích ta, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ta chỉ xin nàng đừng ghét bỏ ta có được không?"
Hắn thua rồi, thua triệt để trên tay nàng rồi. Đời này của hắn có lẽ ngoại trừ nàng, sẽ không còn ai có thể khiến hắn thoả hiệp như vậy. Và cũng có lẽ ngoại trừ nàng, cũng chẳng có ai có thể khiến hắn thật sự rung động, bởi vì trong lòng hắn, chẳng ai có thể vượt qua nàng.
Nghe những lời hắn nói, Cơ Tuyết đáy lòng dâng lên một cỗ chua xót. Hình như nàng đã vô tình khiến hắn tổn thương rồi.
"Tiêu Kỳ, ta không cố ý khiến huynh phải mang theo tâm tư này. Ta chỉ là... Ta cũng không biết phải nói như thế nào cho huynh hiểu. Nhưng là... ta không có ghét huynh, thật đó. Huynh tin ta đi!"
Tiêu Kỳ tỏ ra mừng rỡ: "Được được. Ta tin, chỉ cần nàng không ghét bỏ ta là được. Bây giờ nàng không thích ta nhưng không có nghĩa sau này cũng vậy. Ta có thể chờ, chờ nàng tiếp nhận ta, bao lâu cũng được. Cho dù cả đời này ta cũng vẫn chờ được."
Cả đời sao?
Cơ Tuyết cười gượng trong lòng. E rằng cả đời này, chúng ta có duyên không phận rồi. Ta chỉ có thể nói xin lỗi với huynh rồi.
Nàng mỉm cười nhìn hắn nhưng lại không tiếp lời.
Những lời nói dối tốt nhất đừng nói ra. Bởi vì một lời nói dối sẽ phải kéo theo muôn vàn lời nói dối khác để chắp vá. Nàng lại không muốn làm như vậy. Thôi thì thà im lặng còn hơn.
Tiêu Kỳ cùng Cơ Tuyết cứ im lặng ngồi đó nhìn ánh hoàng hôn dần buông xuống. Ai cũng mang một tầng thân phận không dám cho người khác biết nên cũng chẳng biết phải nói gì cùng nhau. Cho nên cứ thế an an tĩnh tĩnh.