Đêm đến, Lăng Kỳ như đã hứa quay trở lại trang viên nơi Cơ Tuyết đang ở để thăm nàng.
Từ lúc nằm lên giường, dù mệt mỏi đến mấy nàng vẫn cố gắng mở to mắt, cố gắng khiến cho bản thân không chìm vào giấc ngủ, cốt để chờ đợi Lăng Kỳ đến tìm nàng.
Lăng Kỳ tâm trạng cũng không khác nàng là bao, trời tờ mờ tối là hắn đã rời kinh thành, đến nơi vừa đúng lúc trăng lên, hắn liền không chờ đợi vội vàng đột nhập vào nơi ở của nàng.
Đêm qua trước khi rời khỏi hắn đã để ý kỹ lưỡng từng ngóc ngách nơi này, cũng nhìn thấy mỗi nơi ám vệ ẩn nấp cho nên hiện tại hắn vào đây vô cùng dễ dàng và nhanh chóng.
Vào trong phòng của nàng, hắn lặng lẽ đi đến bên giường, ôn nhu gọi: "Tuyết nhi, ta đến rồi."
Cơ Tuyết nghe thấy thanh âm của hắn liền mở bừng mắt, nở nụ cười cất giọng: "Tiêu Kỳ, chàng đến rồi."
Hắn thâm tình nhìn nàng, sau đó leo lên giường nằm bên cạnh nàng, cánh tay hữu lực siết chặt nàng như muốn khảm sâu nàng vào thân thể hắn.
"Tuyết nhi, ta nhớ nàng, rất rất nhớ nàng!"
Cơ Tuyết cũng vòng tay ôm lấy hắn, nhẹ gật đầu: "Thiếp cũng nhớ chàng, rất rất nhớ chàng!"
Sáng nay khi tỉnh dậy, nàng cứ ngỡ đêm qua chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nàng quá nhớ hắn cho nên mới mơ thấy hắn.
Đến khi Nam Cung Hách hỏi nàng về hắn, nàng mới biết không phải là mơ, hắn quả thực đã đến thăm nàng rồi. Thế là cả ngày nay nàng cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mong cho trời mau tối để lại được gặp hắn.
Hiện tại vùi sâu vào ngực hắn, nàng mới thực sự cảm thấy an tâm. Hương vị bạc hà quen thuộc xộc vào khoang mũi tựa như một liều thuốc an thần khiến nàng mau chóng chìm vào giấc ngủ, khoé môi cũng cong lên thoả mãn.
Nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, Lăng Kỳ mày kiếm chợt nhăn lại nhưng rất nhanh liền giãn ra. Nàng ngủ nhiều một chút cũng tốt, ít nhất sẽ không bị đau đớn hành hạ thể xác.
Vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, hắn cất giọng ôn nhu chưa từng có: "Tuyết nhi, đợi ta, rất nhanh ta sẽ mang nàng trở về nhà, nhà của chúng ta."
Hắn cứ nằm đó ôm nàng trong lòng, hai canh giờ sau mới rời đi. Hắn còn việc phải làm, chính là điều động nhân lực để tiến hành một cuộc chiến lớn.
Trận tranh đấu này chỉ có thể thành công, không được phép thất bại. Vì nàng, vì con dân Hoằng Quốc, hắn nhất định phải sắp xếp chu toàn.
Chỉ hi vọng Lăng Húc có thể vì nàng mà thu tay không lấy nàng làm tử huyệt của hắn, vậy thì trận đánh này hắn mới có đủ tự tin giành phần thắng.
Đáng tiếc, Lăng Kỳ vừa rời đi không lâu, một toán cao thủ đã tìm đến phòng ngủ của Cơ Tuyết, thần không biết quỷ không hay mang nàng rời đi. Ngay cả ám vệ của Lăng Húc túc trực bên ngoài bảo vệ nàng cũng bị đánh ngất tại chỗ.
Thu Cúc đúng giờ tìm đến phòng Cơ Tuyết đánh thức nàng dậy uống thuốc mới phát hiện không thấy nàng đâu, liền hô hào tìm kiếm khắp nơi, đánh động người khắp viện trạch.
Lăng Húc, Nam Cung Hách và Vương Chi Dực cũng đồng loạt kéo đến.
Sau khi tra xét, Nam Cung Hách khẽ nhíu mày. Thủ pháp đánh ngất này giống hệt với Lăng Kỳ nhưng lão lại không tin hắn dám mang nha đầu kia đi vào lúc này, bởi vì hắn không dám mang tính mạng của nha đầu kia đi đùa.
Vậy thì lại là thế lực nào nữa đây?
Lăng Húc trầm mặc một hồi, nhìn Nam Cung Hách hỏi: "Là Lăng Kỳ sao?"
Lão lắc đầu: "Không có khả năng."
Lăng Húc nhướn mày: "Lão làm sao biết không phải hắn?"
Nhìn biểu hiện chột dạ của lão, ánh mắt Lăng Húc loé lên, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ồ, vậy ta có thể hiểu rằng Lăng Kỳ đã tìm được đến nơi này, cũng đã gặp lão rồi chăng?"
Nam Cung Hách nhìn y, nở nụ cười lạnh: "Vậy thì thế nào? Chỉ có thể nói người của ngươi quá không ra gì."
"Nam Cung Hách!" Lăng Húc nghiến răng nghiến lợi.
Vương Chi Dực thấy hai người lời qua tiếng lại, liền lên tiếng can ngăn cuộc cãi vã: "Được rồi, việc quan trọng lúc này là tìm nàng trở về. Hai người nghĩ xem, nếu không phải Lăng Kỳ thì là ai?"
Nhìn Lăng Húc bằng ánh mắt sâu xa, Vương Chi Dực dò hỏi: "Lăng Kình có biết nơi này không? Ông ta biết nàng đang ở đây sao?"
Lăng Húc nghe vậy thì trợn tròn mắt. Nếu như không phải Lăng Kỳ đưa nàng đi thì chỉ có thể là phụ thân hắn Lăng Kình mà thôi.
Hai tay Lăng Húc bất giác nắm chặt thành quyền, nhìn Nam Cung Hách và Vương Chi Dực nói: "Các người ở đây chờ tin tức của ta, ta lập tức đi đến chỗ ông ta."
"Mau đi nhanh, nếu như nàng ta ở đó, thì lập tức mang người về. Còn có, nhất định đừng để nàng phải vận động mạnh, máu huyết lưu thông sẽ khiến chất độc đi vào kinh mạch." Người lên tiếng là Tư Đồ Nhan.
Lăng Húc khẽ nhíu mày, xong cũng gật đầu: "Đã biết. Nếu như cần chẩn trị gì thì lão chuẩn bị đi, ta không chắc nếu nàng ở trong tay ông ta sẽ không gặp bất trắc gì."
Tư Đồ Nhan gật đầu: "Lão phu biết rồi. Ngươi mau đi đi."
Lăng Húc gật đầu một cái rồi lập tức điều động nhân lực thúc ngựa điên cuồng đi đến chỗ Lăng Kình. Chỉ là hắn đã đến trễ rồi, cả trang viên không một bóng người, ắt hẳn đã sớm rời đi từ lâu.
Sắc mặt Lăng Húc xám xịt một mảnh. Hắn hiện tại có thể khẳng định Cơ Tuyết đang ở trong tay ông ta, mà nàng e rằng thật sự lành ít dữ nhiều.
Hắn chỉ không ngờ tới Lăng Kình ấy vậy mà vẫn đề phòng hắn, trong khi hắn còn là nhi tử của ông ta.
Ha ha... Hắn cười tự giễu. Vì hắn sao? Vì mẫu thân hắn sao? Nực cười!
Lăng Bình và Lăng Kỳ nói không sai, ông ta suy cho cùng cũng chỉ vì bản thân mình mà không màng đến tình thân.
Hoàng vị thật sự quan trọng như vậy hay sao? Một khi ông ngồi trên Hoàng vị rồi thì thế nào? Mẫu thân có sống lại được hay không? Còn ông, ông thật sự vui vẻ hay sao?
Ban đầu hắn chỉ vì trả thù cho mẫu thân cho nên mới nhận lại phụ thân. Đến tột cùng người hại chết mẫu thân lại là phụ thân hắn. Đến bây giờ hắn mới nhận ra bộ mặt thật của ông ta thì đã quá muộn. Cuối cùng người sai lại là hắn, thật sự là quá mỉa mai rồi.
Quay sang Trác Tự đứng bên cạnh, hắn ra lệnh: "Ngươi phân tán từng nhóm ám vệ đi đến những cứ điểm của Lăng Kình điều tra một chút xem ông ta đưa nàng đi đâu."
Trác Tự lên tiếng: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm. Vậy còn chủ tử?"
Hắn điềm tĩnh nói: "Không cần lo cho ta, ta tự mình trở về trang viên kia là được rồi. Ngươi dẫn người đi đi."
Trác Tự nhìn hắn một cái rồi cũng rời đi thực hiện nhiệm vụ. Hắn cũng không ở lại, thúc ngựa mau chóng trở lại nơi vừa rời đi để thông báo tình hình.
Nam Cung Hách nhìn hắn, lên tiếng hỏi: "Vậy ngươi tính thế nào?"
Lăng Húc nhìn lão, ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Trên đường trở về nơi này, hắn đã suy nghĩ thấu đáo, cũng hiểu ra được một điều, hắn sai rồi, phụ thân hắn càng sai. Cho nên hắn muốn rút chân khỏi vũng bùn này càng sớm càng tốt, chỉ mong không phải là quá trễ.
Nàng vô tội, nàng không nên bị cuốn vào cuộc tranh đấu vô nghĩa này. Hiện tại nàng ra nông nỗi này một phần cũng là do hắn, hắn cũng nên gánh trách nhiệm thuộc về mình.
Điều tiên quyết là phải mang được nàng bình yên trở về, nếu không tính mạng của nàng khó lòng bảo toàn.
Nặng nề thở ra một hơi, hắn lên tiếng: "Nam Cung Hách, đưa ta đi gặp Lăng Kỳ."
Nam Cung Hách tỏ ra ngạc nhiên: "Đi gặp Lăng Kỳ? Ngươi muốn gì?"
Lăng Húc bình thản nói: "Ta không muốn tiếp tục đối đầu với Lăng Kỳ nữa, ta cũng sẽ không đứng về phía Lăng Kình."
Lão nhướn mày, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Mang Cơ Tuyết trở về. Nàng cần phải được giải độc."
"Vì sao lại quyết định như vậy? Lăng Kình không phải là phụ thân ngươi sao? Liệu đây có phải là âm mưu của các người?" Nam Cung Hách nói với giọng điệu mỉa mai.
Lăng Húc nghe lão nói vậy cũng không hề có chút tức giận. Lão hiện tại bày ra bộ dáng này mới là bình thường, nếu mà lão ngay lập tức tin tưởng hắn mới chính là bất thường.
Hắn nhìn lão, kiên định nói: "Lão tin hay không thì tùy, ta hiện tại chính là vì Cơ Tuyết. Nàng vô can trong cuộc tranh đấu này. Hơn nữa ta cũng hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi, cho dù Lăng Kình là phụ thân ruột của ta nhưng Lăng Bình và Lăng Kỳ mới là người thân thực sự của ta. Phụ Hoàng đối xử với ta như con ruột, cho nên ta không muốn làm tổn hại người."