Hắc y nhân nghe vậy thì thoáng ngạc nhiên. Đến y còn không có cách đối với lão ta, một tiểu nha hoàn lại có mặt mũi lớn như vậy hay sao?
"Ngươi nói ngươi có thể mời Nam Cung Hách đến?"
Nhìn ánh mắt sắc bén cùng với giọng điệu giễu cợt của hắc y nhân, Thu Cúc ấy vậy mà không còn sợ hãi như trước đó, kiên định gật đầu: "Đúng vậy."
Hắc y nhân ánh mắt càng thêm bức người, nghiến răng nói: "Ngươi có biết đùa giỡn với ta sẽ có hậu quả gì hay không?"
Thu Cúc hai tay cuộn chặt thành nắm đấm, áp chế sự sợ hãi của bản thân xuống, ngẩng cao đầu, đối y khẳng định: "Tính mạng của chủ tử, ta có thể mang ra đùa hay sao? Chỉ cần đưa ta đến chỗ Nam Cung Hách, ta tự tin có thể mời ngài ấy đến chữa bệnh cho chủ tử."
Nhìn tiểu nữ hài giọng nói còn run rẩy nhưng ánh mắt lại thập phần tự tin, hắc y nhân khẽ thở phào trong lòng. Nếu nha đầu này nói có thể, y liền phá lệ tin tưởng một lần.
Bằng sự hiểu biết về tình cảm chủ tớ giữa hai người, y tin nha đầu này sẽ không làm hại nàng. La Trát cũng đã nói chỉ có Nam Cung Hách mới có khả năng cứu nàng, vẫn là còn hi vọng, y cũng nên thử một lần.
Hắc y nhân gật đầu: "Được, ngươi tốt nhất là mời được Nam Cung Hách đến đây, nếu không tự gánh hậu quả."
Quay sang nhìn tên ám vệ vẫn đứng ở một bên, y hạ lệnh: "Đưa đi."
Ám vệ nhận lệnh, lập tức dẫn theo Thu Cúc tức tốc phi ngựa đến nơi ở của Nam Cung Hách.
Thu Cúc đi rồi, hắc y nhân đi đến ngồi bên giường ngắm nhìn mỹ nhân sắc mặt trắng bệch đang nằm yên bất động. Ánh mắt y nhìn nàng chưa bao giờ ôn nhu đến thế.
"La Trát, nàng bị trúng độc gì? Bao lâu rồi?" Y lên tiếng hỏi.
La Trát nghe điểm danh liền trả lời: "Độc gì thì lão hủ không chắc chắn, nhưng thời gian bị đầu độc thì ước chừng hơn mười ngày rồi."
Mi tâm hắc y nhân nhíu chặt: "Hơn mười ngày? Đầu độc như thế nào? Làm sao đến bây giờ mới phát tác?"
La Trát tỏ ra bối rối. Lão mà biết thì cần chi tìm đến Nam Cung Hách?
"Chủ tử, việc này thì... thứ cho lão hủ ngu dốt, lão thật sự chỉ mới tiếp xúc với loại độc này vài lần, còn chưa tìm được cách giải. May ra sư huynh lão hủ có thể giải được."
Hắc y nhân nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, La Trát đã nói chỉ có Nam Cung Hách cứu được nàng, vậy thì chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Ám vệ và Thu Cúc cưỡi chung một con ngựa chạy không ngừng nghỉ hơn một canh giờ cuối cùng cũng đến nơi.
Tuy bị hắc y nhân giam giữ nhưng Nam Cung Hách cũng giống như Cơ Tuyết, đều được đối xử như khách, chỉ bị hạn chế tự do mà thôi.
Bước vào viện trạch, Nam Cung Hách đang nhàn nhã ngồi đánh cờ một mình, lão đang định đánh xong ván này liền trở về đi ngủ thì một ám vệ khá là quen mặt dẫn theo một tiểu nha đầu đi vào khiến lão chợt nhíu mày.
Nhìn kỹ một chút, tiểu nha đầu này lão cũng thấy khá là quen mắt a.
Lão lắc đầu tự nói với chính mình: "Mới chỉ bị nhốt mấy tháng mà lão sắp bị quáng gà rồi, sao nhìn ai cũng thấy quen mắt như vậy chứ?"
Nam Cung Hách không thèm nhìn hai người vừa đến, cúi đầu tiếp tục ván cờ còn dang dở.
Cầm quân cờ trắng trên tay, lão hạ xuống một chỗ trống bên bàn, sau đó lại nhặt lên một quân đen. Chỉ là quân đen còn chưa đặt xuống bàn, tiếng một tiểu nữ hài vang lên bên tai gọi lão "Nam Cung gia" khiến lão chợt khựng lại.
Hạ quân đen, Nam Cung Hách ngẩng đầu nhìn tiểu nữ hài. Lúc này khoảng cách vừa đủ để lão có thể nhìn được rõ ràng, đích thực là quen mắt.
Lão lạnh nhạt cất giọng: "Tiểu nha đầu, ngươi gọi ta sao?"
Thu Cúc gật đầu như gà mổ thóc: "Nam Cung gia, xin người cứu Vương phi của tiểu nữ."
Nam Cung Giác cười khẽ: "Vương phi của ngươi?"
Nghe giọng điệu có chút giễu cợt của Nam Cung Hách, Thu Cúc biết mình nói sai rồi, liền sửa lại: "Nam Cung gia, là Cơ Tuyết tiểu thư, ái nữ của Cơ thừa tướng, đồ đệ của ngài."
Nam Cung Hách chợt nhướn mày: "Cơ Tuyết? Nha đầu đó xảy ra việc gì?"
Chỉ mới không gặp một thời gian, nữ đồ đệ này của lão vậy mà đã trở thành Vương phi rồi? Quả không đơn giản nha.
"Nam Cung gia, tiểu thư bị trúng độc, tính mạng đang nguy kịch. Hiện tại bọn họ nói chỉ có ngài mới cứu được nàng. Tiểu nữ cầu xin ngài mau đến cứu tiểu thư đi."
Nói đoạn Thu Cúc chợt quỳ gối xuống trước mặt Nam Cung Hách khiến lão phải nhíu mày.
Lão biết tiểu nha hoàn này vẫn luôn đi theo bên cạnh Cơ Tuyết, chủ tớ tình thâm. Phải khiến nha đầu này quỳ gối van xin, lão có thể đoán ra nữ đồ đệ duy nhất kia của lão gặp chuyện không hay rồi.
Lại nhìn đến tên ám vệ đi theo bên cạnh người kia, lão cũng khẽ nhíu mày, nha đầu kia chẳng lẽ cũng rơi vào tay y rồi?
Được rồi, về vấn đề này, đợi đến gặp nha đầu kia xem thế nào rồi lại hỏi tiếp vậy. Mạng người quan trọng hơn, vẫn là đi cứu người trước đi.
Đỡ Thu Cúc đứng dậy, lão gật đầu nói: "Được rồi, đừng khóc lóc nữa. Ta có nói sẽ không cứu sao?"
Nhìn đến tên ám vệ, lão nói tiếp: "Mau dẫn đường đi."
Tên ám vệ thoáng ngạc nhiên. Y chỉ nhận lệnh cầu may khi đưa nữ hài kia đến đây, thật không ngờ nữ hài này thật sự thuyết phục được lão.
Ngẫm nghĩ một chút cuộc đối thoại giữa hai người này, vị Kỳ Vương phi kia ấy vậy không những là đệ tử của Nam Cung Giác mà cũng là đệ tử của Nam Cung Hách. Tầng thân phận này, không phải vừa đâu.
Gã ám vệ chần chừ nhìn lão, lão liền hiểu y đang e ngại điều gì, liền lên tiếng: "Chuẩn bị một con ngựa là được, không cần sợ ta sẽ tẩu thoát, ta còn phải cứu đồ đệ của ta."
Gã ám vệ nhìn lão rồi gật đầu: "Được."
Y cũng chỉ có thể đánh cược lão sẽ không bỏ mặc đệ tử của mình mà trốn chạy, nếu không, y để lão chạy mất, đổi lại sẽ là tính mạng của chính y. Phải biết chủ tử hắn là người tàn nhẫn đến mức nào, y không hoàn thành nhiệm vụ, chờ đợi y chính là cái chết.
Sau khi ngựa được mang tới, Thu Cúc cùng gã ám vệ vẫn ngồi cùng một con ngựa, Nam Cung Hách một mình một ngựa, ba người lại tức tốc phi nhanh trở lại nơi ở của Cơ Tuyết.
Nhìn thấy bóng dáng Nam Cung Hách, hắc y nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ mới chờ đợi vài canh giờ mà như thể dài mấy năm. Y lo lắng sốt ruột hệt như đang ngồi trên đống lửa. Chưa bao giờ y trải qua cảm giác này, thật sự là một lời khó nói hết. Chỉ có ai thật sự cảm nhận một lần, mới biết tư vị của nó khó chịu đến mức nào.
Bước vào gian phòng, Nam Cung Hách nhìn gã hắc y nhân, trong lòng chợt cười lạnh: "Còn bày đặt đeo mặt nạ? Cứ làm như ta chưa nhìn thấy mặt ngươi vậy!"
Lại nhìn sang La Trát, lão lên tiếng giễu cợt: "Sư đệ, đệ vậy mà bó tay sao?"
La Trát tuy bằng mặt không bằng lòng, nhưng lão cũng không cùng Nam Cung Hách so đo, gật đầu: "Sư huynh, không cần mỉa mai đệ, huynh cứ cứu người trước đi đã."
La Trát mặc dù cùng Nam Cung Hách đối đầu, nhưng chỉ ở phương diện độc dược, chưa từng có ý hãm hại lẫn nhau. Hơn nữa chủ tử của lão đang ở trước mặt, lão cũng chẳng dám tỏ thái độ, vuốt mặt vẫn phải nể mũi mà.
Thấy La Trát không hơn thua với mình như mọi khi, Nam Cung Hách cũng khá là bất ngờ nhưng lão cũng không đào bới tới cùng, vẫn là cứu người quan trọng hơn.
Lão đi đến bên giường, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Cơ Tuyết thì khẽ nhíu mày, vội vàng cầm lấy cánh tay nàng, đặt ngón tay của mình vào cổ tay nàng, bắt đầu chuyên tâm chẩn mạch.
Qua một lúc, sắc mặt Nam Cung Hách trở nên vô cùng khó coi. Lão lại cầm đến cổ tay bên kia, tiếp tục chẩn mạch.
Lại qua một lúc, lão vội vàng tháo tất của nàng, xem xét hai lòng bàn chân, sắc mặt càng thêm trầm trọng.
Nhìn đến Thu Cúc, lão lên tiếng hỏi: "Nha đầu này phát bệnh khi nào?"
Thu Cúc thành thật trả lời: "Là khoảng ba, bốn canh giờ trước."
"Có phun máu sao?" Lão hỏi tiếp.
Thu Cúc gật đầu: "Có, sau khi phun máu, không lâu sau liền ngất đi."
Nam Cung Hách nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn La Trát, hướng lão nói: "Mang cho ta một bộ ngân châm."
La Trát vội vàng tiến tới hòm thuốc vẫn mang theo bên người, mở ra tìm bộ ngân châm, sau đó đưa đến cho Nam Cung Hách.
Nam Cung Hách nhận lấy, sau đó hướng những người không phận sự lên tiếng: "Ngoại trừ tiểu nha đầu này, tất cả những người còn lại đều ra bên ngoài cả đi."