Tôi biết rồi, anh Phó!” Người kia đáp lời rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi: “Lão Lục, anh Phó bảo anh tới Viện Kiểm sát đưa người đi, đúng thế... An toàn đưa ra ngoài, không được thiếu một sợi tóc nào. Họ Hạ, tên là Hạ Dục... Hiện giờ cậu ta đang nằm trong tay người của Tứ Tư... Đúng, đúng thế... Nhớ đấy, đừng làm hỏng chuyện!”
Đường Đường thực sự không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Phó Tuấn: “Bác sĩ Phó, bọn họ, bọn họ là gì của anh vậy... Sao bọn họ lại tìm được chúng ta? Tôi, tôi còn tưởng là A Dục báo cảnh sát, dẫn người tới cứu chúng ta...”
“Trông chờ vào cậu ta ấy hả?” Phó Tuấn cười lạnh: “Trông chờ vào cậu ta thì chúng ta đừng mong rời khỏi nơi đó.”
Không biết vì sao, trong lòng Đường Đường loáng thoáng cảm thấy bất an, cô đột nhiên cảm thấy Phó Tuấn trở nên xa lạ, không hề giống bác sĩ Phó mà cô biết nữa.
Nếu hôm nay không xảy ra chuyện này, có lẽ cô sẽ không cảm nhận được rằng thực ra bác sĩ Phó không đơn giản như những gì cô nghĩ. Nói ngắn gọn lại thì, nếu anh chỉ là một bác sĩ bình thường, sao lại có nhiều “cấp dưới” như thế?
Từ thái độ cung kính của những người đó, có thể thấy được rằng bọn họ là cấp dưới của Phó Tuấn, biết anh gặp chuyện nên mới vội vàng tới cứu. Vậy vừa rồi ở ngoài nhà kho chắc hẳn sẽ phải xung đột với người của Phùng Thiên chứ nhỉ?
Những người đó thế nào rồi?
Lúc đi ra ngoài, cô không nhìn thấy ai cả. Không đúng, không phải cô không nhìn thấy, mà là bị những người mặc quần áo đen này che khuất tầm mắt, thế nên mới không nhìn thấy.
Bây giờ nhớ lại, hình như bọn họ đã cố tình đứng đó, ngăn cản tầm nhìn của cô, hơn nữa trước khi đi, Phó Tuấn còn bảo cô “đừng nhìn”.
Lúc ấy, giọng anh nghiêm khắc khác thường, đến cả ánh mắt cũng sắc bén hơn hẳn, làm cô sợ hết hồn, không dám quay đầu lại.
Bây giờ nghĩ lại, cô không khỏi rùng mình.
Đây là bác sĩ Phó mà cô quen biết thật sao?
Thấy Đường Đường cứ im lặng ngồi ở đó, Phó Tuấn còn tưởng là cô quá sợ hãi, bèn ôm cô vào lòng. Anh không nói gì, Đường Đường giãy giụa mà không thoát ra được, đành phải để mặc cho anh ôm.
Về đến bệnh viện, Phó Tuấn sai người lấy xe lăn của Đường Đường xuống, sau đó không ở lại thêm nữa, đưa cô về nhà luôn.
Đường Đường lấy cớ là mệt, muốn đi nghỉ ngơi. Phó Tuấn cũng không phản đối, dặn dò vài câu rồi đi luôn. Trước khi đi, anh không quên cử vài người ở lại quanh nhà Đường Đường, để bọn họ để mắt tới Đường Đường giúp anh.
Quay lại xe, Phó Tuấn nói một câu: “Tới Tứ Tư.”
Nói xong, anh lại hỏi người mặc quần áo đen trên ghế phụ: “A Niên, người cầm quyền Tứ Tư hiện giờ là ai?”
A Niên quay đầu lại, nói: “Anh Phó, sau khi người cầm quyền Hắc Long của Tứ Tư vào tù, mấy ông chú lúc trước chịu trách nhiệm nắm giữ quyền hành.”
Phó Tuấn lại hỏi: “Phùng Thiên thì sao?”
“Phùng Thiên là người của một Đường thuộc Tứ Tư, có biệt hiệu là Thái Đao, nghe nói lúc trước tranh giành Đường đã gϊếŧ không ít người, về sau được Hắc Long đề bạt.”
Phó Tuấn thản nhiên nói: “Hỏi bọn họ xem đã có mặt đủ hết chưa.”
A Niên lại gọi điện thoại, chỉ nói vài giây đồng hồ là đã tắt máy, sau đó nói với Phó Tuấn: “Anh Phó, mấy Đường bên Tứ Tự đều biết cả rồi, lúc này đang ở chỗ lão Dương. Hiện giờ lão Dương là người đưa ra quyết sách, đoán chừng là ý của ông ta.”
“Được.” Phó Tuấn đanh mặt: “Đi gặp lão già đó luôn đi.”
Mười mấy phút sau, chiếc xe lái vào khu thành phố cũ, rẽ ngang rẽ dọc khoảng bảy, tám phút mới tới một căn nhà cũ.
Xung quanh căn nhà đỗ không ít xe, cửa sân đang mở, nhìn từ ngoài vào có thể thấy mười mấy người đứng trong đó.
Sau khi xuống xe, Phó Tuấn dẫn đám cấp dưới của mình vào sân. Đám tay sai trong đó thấy anh đi tới là lập tức nhường đường. Trong sảnh chính có bảy, tám người đang ngồi, trên cơ bản là những ông lão chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi. Ngoài mấy ông lão đó ra thì xung quanh có không ít người đang đứng, còn Phùng Thiên và đám tay sai đã tới bệnh viện bắt cóc nhóm Phó Tuấn lúc trước thì đang quỳ ở đó, không nhúc nhích gì cả.
Nhìn thấy Phó Tuấn đi vào, mấy ông lão cuống quýt đứng lên nhường chỗ: “Anh Phó, anh tới rồi à!”
“Anh Phó, mời anh ngồi!”
Phó Tuấn cũng không khách khí, ngồi luôn xuống vị trí chủ nhà. Bên cạnh có người rót trà, Phó Tuấn nhận lấy chén trà, nhưng không uống mà để uống mặt bàn, thản nhiên nói một câu: “Ngồi xuống cả đi, đứng đó làm gì.”
Mấy ông cụ thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn rồi mới dám ngồi xuống.
Phó Tuấn liếc nhìn ông lão ngồi bên phải mình, chậm rãi hỏi: “Ông là lão Dương đúng không? Nghe nói Hắc Long bị bắt rồi, ông là người đưa ra quyết sách.”
Lão Dương cuống quýt nói: “Xin lỗi anh Phó, thực sự rất xin lỗi, đám cấp dưới này của tôi không có mắt, không nhận ra anh Phó, nếu không cho chúng nó mười cái gan, chúng nó cũng không dám bất kính với anh!”
Phó Tuấn cười lạnh, không nói một câu nào.
Lão Dương không biết ý anh thể nào, bèn mắng đám cấp dưới: “Các người mù hay sao mà dám bắt cóc cả anh Phó? Chán sống hết rồi đúng không?”
Phó Tuấn ung dung nói: “Lão Dương, nếu chỉ liên lụy đến một mình tôi thì cũng đã đành, nhưng hôm nay bạn gái của tôi cũng ở đó, bị đám cấp dưới của ông dọa phát sợ, chuyện này thì tính sao? Ông không định cho tôi một lời giải thích à?”
Nghe thấy cậu ấy, lão Dương đổ mồ hôi lạnh, những người đang quỳ bên dưới thì sợ đến mức run lẩy bẩy.
Không đợi lão Dương trả lời, Phó Tuấn đã liếc nhìn Phùng Thiên, hờ hững nói: “Phùng Thiên đúng chứ? Hôm nay ở trong nhà kho, cậu đã nói thế nào ấy nhỉ? Lặp lại lần nữa cho tôi nghe xem.”
Phùng Thiên sợ run người, không dám ngẩng đầu lên, nói: “Anh Phó, tôi, tôi có mắt không trọng, không, không nhận ra anh... còn nói những lời quá đáng ấy trước mặt anh. Tôi đáng chết, tôi đáng chết...”
Lão Dương thở dài một hơi, vung tay lên: “Được rồi, đừng nói gì nữa, lôi đi hết cho tôi, xử lý theo quy định!”
Nghe lão Dương nói vậy, những người khác không lên tiếng, cứ thế đi tới kéo đám Phùng Thiên đi.
Lão Dương quay lại, nói với Phó Tuấn: “Thực sự rất xin lỗi anh Phó, đám người này mới tới, không biết quy củ, may mà không làm anh Phó bị thương, nếu không đến khi xuống mồ, tôi thật sự không còn mặt mũi gặp các anh em nữa.”
Trên mặt Phó Tuấn không có một biểu cảm nào: “Các ông định cứu Hắc Long ra à?”
Mấy ông lão nhìn Phó Tuấn, không ai dám lên tiếng. Phó Tuấn ngước mí mắt, chậm rãi nói: “Đến cả công tố viên mà các ông cũng dám bắt cóc, rốt cuộc các ông muốn cứu hắn hay là muốn tiễn hắn lên đường sớm hơn vậy?”
Phó Tuấn nói dứt lời, sắc mặt của những người ở đây đều thay đổi.
Lão Dương bắt đầu lắp bắp: “Anh Phó... Chuyện này, trước đó... trước đó cũng có một vài hiểu lầm... Tôi cũng không ngờ là bọn họ lại to gan đến thế.”
Phó Tuấn cười lạnh: “Tôi khuyên các ông bớt hao tâm tổn trí đi, không có niềm tin tuyệt đối mà phía cảnh sát lại bắt hắn sao? Cứu hắn ra, không cẩn thận lại mất cả chì lẫn chài.”
Sau khi bỏ lại câu này, Phó Tuấn không để ý tới đám lão Dương nữa, đứng lên rời khỏi đó.
Lúc mở cửa xe ra, nhìn thấy Lâm Mạc đang ngồi trong xe, Phó Tuấn nhướng mày: “Sao cậu lại tới đây?"
Lâm Mạc cười: “Nghe nói hôm nay cậu bị bắt cóc, tôi tới xem thử là kẻ nào không có mắt, dám bắt cả cậu Phó của chúng ta.”
Phó Tuấn trừng mắt lên với anh ấy: “Cậu đúng là rảnh rỗi.”
“Ha ha.” Lâm Mạc bóp vai, ngáp một cái: “Đúng thế, đúng là tôi rảnh thật, nhưng vẫn chưa bằng cậu. Cậu nói xem, lặn lội xa xôi tới đây chỉ là để tán cô bé đó, hê hê, Phó Tuấn, tôi không phải trẻ con ba tuổi, cậu nói thế là tôi không tin đâu nhé.”
Phó Tuấn dựa vào ghế, không thèm nhìn Lâm Mạc cái nào, trong cặp mắt đen láy toát ra vẻ lạnh lẽo âm trầm. Một lúc lâu sau, anh mới hờ hững nói một câu: “Chuyện này không liên quan gì tới cậu.”