Đường Du Nhiên thấy không có cách nào chống đối lại Thời Ngọc Thao, đành phải cắn chặt môi, ngồi cứng đờ tại chỗ.
Thấy Đường Du Nhiên chịu thỏa hiệp, Thời Ngọc Thao mới cong môi hài lòng buông cánh tay cô ra.
Ở bên này Bạch Tiên Nhi chọn món xong xuôi, Khâu Thiếu Trạch nhìn về phía Thời Ngọc Thao, nhưng thật ra lại không chú ý tới màn trò chuyện im lặng của Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên vừa rồi.
Anh ta tươi cười chủ động trò chuyện với Thời Ngọc Thao về dự án hợp tác.
Cuộc trò chuyện giữa Khâu Thiếu Trạch và Thời Ngọc Thao có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, có nhiều từ Đường Du Nhiên đều nghe không hiểu, may mắn là đồ ăn rất nhanh đã được đem lên.
Nhìn một bàn đồ ăn này, Đường Du Nhiên có thể thấy rằng lần này Khâu Thiếu Trạch thực sự đã vất vả suy nghĩ rồi.
Không có ngoại lệ, chúng đều là những món ăn yêu thích của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên đã lâu rồi không ăn hải sản, bây giờ nhìn thấy thì không kìm chế được sự tham ăn, ngay lập tức đắm chìm trong việc ăn uống.
Bạch Tiên Nhi ở bên cạnh lại luôn chú ý đến cuộc trò chuyện của Khâu Thiếu Trạch và Thời Ngọc Thao, thỉnh thoảng còn xen vào một hai câu.
Chờ Khâu Thiếu Trạch và Thời Ngọc Thao nói xong, Đường Du Nhiên cũng gần như ăn xong.
Khâu Thiếu Trạch ở bên cạnh nhìn thấy Đường Du Nhiên ăn đến nỗi cái miệng anh đào nhỏ nhắn phồng lên, bộ dạng giống như một con sóc con, vô cùng đáng yêu.
Trong lòng anh ta tức khắc mềm nhũn, dịu dàng lại cưng chiều cười cười với Đường Du Nhiên, không kìm chế được mà đưa tay lấy khăn giấy thân mật lau sạch chút nước canh bị cô ăn không cẩn thận làm vương trên môi.
Anh ta xuýt xoa, cười nói: “Du Nhiên, em thích hải sản như vậy cơ đấy.
May mà thứ hai tuần sau chúng ta chọn địa điểm là đảo Bali.
Nơi này hẳn là có rất nhiều hải sản.”
Hành động vừa rồi của Khâu Thiếu Trạch quá mức thân mật, cả người Đường Du Nhiên cứng đờ, cảm thấy khó chịu khẽ cau mày.
So với lúc nãy ở trong xe, sắc mặt của Bạch Tiên Nhi còn khó chịu hơn nhiều, có điều cô ta không dám có biểu hiện gì khác trước mặt Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao, thậm chí cô ta còn nở một nụ cười rất tươi.
Ở một nơi mà Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao không thể nhìn thấy, Bạch Tiên Nhi thò tay xuống gầm bàn, mạnh mẽ véo đùi Khâu Thiếu Trạch!
Bạch Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch đã bí mật bên nhau lâu như vậy, nhưng Khâu Thiếu Trạch chưa bao giờ làm một điều thân mật như vậy với Bạch Tiên Nhi.
Bạch Tiên Nhi không tức giận mới là lạ!
Đột nhiên Khâu Thiếu Trạch cau mày đau đớn, anh ta phải quay mặt đi tránh khỏi Đường Du Nhiên, ho khan để che giấu sự xấu hổ của mình.
Nhìn thấy động tác thân mật của Khâu Thiếu Trạch vừa rồi, Thời Ngọc Thao không kìm được mà nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.
Anh chỉ hận hiện tại không thể mạnh bạo hôn lấy yêu tinh hại người Đường Du Nhiên này.
“Cảm ơn, em tự lau được rồi.” Đường Du Nhiên cười khổ nhìn Khâu Thiếu Trạch, vội vàng vươn tay giật lấy khăn giấy mà Khâu Thiếu Trạch đang cầm.
Thật không biết vừa rồi Khâu Thiếu Trạch phát điên cái gì, từ trước tới giờ Khâu Thiếu Trạch chưa bao giờ làm ra động tác thân mật này với cô!
Bầu không khí trở nên có chút kỳ quái không thể lý giải được, cuối cùng Thời Ngọc Thao cười như không cười cong lên khóe môi, ánh mắt đảo qua người Đường Du Nhiên rồi mới nhìn sang Khâu Thiếu Trạch nói: “Khâu Thiếu Trạch, vừa rồi nghe hai người nói muốn đi đảo Bali.
Hai người đang muốn đi du lịch à?”
“Không phải, là kỷ niệm năm mươi năm thành lập công ty.
Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này đưa nhân viên của công ty đến đảo Bali một chuyến.
Có mười mấy người cùng đi.”
Sau khi Khâu Thiếu Trạch nói xong, Thời Ngọc Thao gật đầu, hai người lại trò chuyện về chủ đề khác.
Ăn có một bữa tối mà phải hơn một tiếng đồng hồ mới rời đi.
Hai bên ai về nhà nấy.
Hôm nay Đường Du Nhiên có một ngày bận rộn chạy ngược chạy xuôi trong công ty, rốt cuộc cô là con gái lớn được cưng chiều từ nhỏ, hiện tại thật sự có hơi mệt mỏi, về đến nhà thì lập tức trở về phòng của mình.
Theo thói quen, Khâu Thiếu Trạch pha cho Đường Du Nhiên một cốc sữa nóng bỏ thêm một số nguyên liệu rồi mang đến.
Để Khâu Thiếu Trạch không nghi ngờ, Đường Du Nhiên vẫn nhận lấy sữa như bình thường.
Ngay khi cửa vừa khóa, Đường Du Nhiên trực tiếp đổ sữa.
Sau khi tắm nước nóng thoải mái, cô mệt mỏi buồn ngủ, còn không quên đi tới ban công khóa cửa kính.
Vốn là Đường Du Nhiên sợ tên lưu manh Thời Ngọc Thao kia, để ngăn chặn tên lưu manh Thời Ngọc Thao trèo lên ban công tầng hai, Đường Du Nhiên chỉ có thể làm như vậy.
Vừa đặt người xuống giường, Đường Du Nhiên đã ôm chăn ngủ thiếp đi.
Đường Du Nhiên ở bên này yên tĩnh bao nhiêu thì phòng khách bên Khâu Thiếu Trạch lại náo nhiệt bấy nhiêu.
Bởi vì phòng khách gần phòng ngủ chính nhất là nơi ở của Bạch Tiên Nhi, Khâu Thiếu Trạch đã chuyển ra khỏi phòng ngủ chính của mình để ở chung với Bạch Tiên Nhi ở sát bên.
Khâu Thiếu Trạch vừa đưa sữa cho Đường Du Nhiên xong thì trở về phòng chuẩn bị tắm rửa.
Trên người Bạch Tiên Nhi chỉ mặc một bộ đồ ngủ thắt eo, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Bộ đồ ngủ mà Bạch Tiên Nhi đang mặc lúc này là bộ mà Khâu Thiếu Trạch thích cô ta mặc nhất.
Nó có màu trắng thuần khiết phối với đường viền ren.
Bạch Tiên Nhi có đường nét khuôn mặt nhẹ nhàng, mặc đồ trắng vào lại đặc biệt thấy cô ta thanh thuần hơn một chút.
Tẩy đi lớp trang điểm đậm trên mặt, mái tóc dài mềm mại cùng với chiếc khăn choàng, Bạch Tiên Nhi như vậy trông thật dịu dàng và yếu ớt, có thể dễ dàng khơi dậy khát vọng muốn che chở một người của đàn ông.
Nếu là trước kia, Khâu Thiếu Trạch thấy Bạch Tiên Nhi ăn mặc như thế thì lập tức không chịu nổi, ôm Bạch Tiên Nhi đi thẳng vào vấn đề chính.
Nhưng đêm nay, Khâu Thiếu Trạch không biết vì sao lại cảm thấy không có hứng thú.
Nhìn thấy Bạch Tiên Nhi, anh ta không khỏi nhíu mày.
Trong đầu không kìm chế được mà hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cười quyến rũ của Đường Du Nhiên.
Không thì là vòng eo nhỏ nhắn không dám nắm chặt của Đường Du Nhiên, hoặc là đôi chân thẳng tắp trắng nõn xinh đẹp của Đường Du Nhiên.
Chỉ nghĩ đến đây, Khâu Thiếu Trạch cảm thấy máu toàn thân không khống chế được mà dồn xuống nửa người dưới.
Nghĩ đến điều này Khâu Thiếu Trạch không khỏi nở một nụ cười khổ.
Khâu Thiếu Trạch thực sự khâm phục bản thân mình, lúc vừa mới kết hôn, mỗi đêm đều cùng Đường Du Nhiên ngủ trên một cái giường, anh ta làm sao có thể nhẫn nhịn mà không chạm vào Đường Du Nhiên vậy?
Có lẽ quả báo của anh ta thật sự tới rồi, bây giờ cho dù anh ta muốn chạm vào Đường Du Nhiên, chỉ cần Bạch Tiên Nhi còn sống trong căn nhà này, e rằng anh ta cũng sẽ không còn cơ hội nữa.
Huống hồ bây giờ anh ta và Đường Du Nhiên đang phân phòng ngủ, khó càng thêm khó.
Nghĩ như vậy nên khi nhìn thấy Bạch Tiên Nhi, Khâu Thiếu Trạch không chỉ không cảm thấy hứng thú như thường ngày, thậm chí còn cảm thấy có chút phiền phức!
“Thiếu Trạch ~” Bạch Tiên Nhi yểu điệu kêu lên, trong giọng nói còn mang theo chút làm nũng.
Cô ta đưa tay ra ôm lấy eo của Khâu Thiếu Trạch, cả người như không xương quấn lấy, dựa vào người anh ta.
Thật ra, vốn dĩ Bạch Tiên Nhi muốn đến đây tìm Khâu Thiếu Trạch để ầm ĩ một trận lớn.
Hôm nay, thái độ của Khâu Thiếu Trạch đối với Đường Du Nhiên khiến cô ta tức giận đến nỗi muốn nôn ra ba lít máu!
Cô ta hận Đường Du Nhiên muốn chết, nhưng đồng thời cũng sợ Khâu Thiếu Trạch sẽ không cần cô ta nữa.
Sau khi bình tĩnh lại, Bạch Tiên Nhi đã xua tan đi ý định tranh cãi với Khâu Thiếu Trạch.
Bởi vì bây giờ Bạch Tiên Nhi đã hiểu rằng cãi nhau với Khâu Thiếu Trạch có lẽ là biện pháp tồi tệ, ngu ngốc nhất..