Không biết có bao nhiêu người đã kéo nhau vào bấm like câu nói kia, sau đó suy diễn ra một chuyện tình cảm hừng hực lửa nóng giữa chàng vệ sĩ tuấn tú ngoài lạnh trong nóng và nàng tiểu thư xinh đẹp gợi cảm.
Dịch Phàm cảm thấy trí tưởng tượng của những thiếu nữ này có hơi phong phú quá, anh thuộc tuýp người thực tế, anh biết bản thân thấp kém không xứng với người như Yến Thư. Khi cô nhắc lại lời hứa cũ của họ, anh mới sực tỉnh hóa ra cô còn nhớ rõ tất cả. Đúng vậy, anh sẽ chăm sóc và bảo vệ cô nửa đời còn lại, nhưng với vai trò là vệ sĩ...
Bảy năm trước, Yến Thư bị người ta bắt cóc mang ra khỏi thành phố. Khi đó anh rất lo lắng, muốn đuổi theo đến tận nơi cứu cô, nhưng bởi vì bản thân còn chưa đủ kinh nghiệm, đi theo chỉ làm vướng víu nên bị cha nuôi và chú bỏ lại.
Anh còn nhớ như in bản thân phát hoảng vì chuyện đó nhưng cô chỉ cười an ủi rằng:
“Em quen rồi.”
“...”
“Anh đừng trưng ra vẻ mặt như táo bón thế, em có tận ba người anh trai, cho dù xảy ra chuyện gì họ cũng sẽ bảo vệ em mà.”
Yến Thư ngây thơ cho rằng việc bị bắt cóc không hề nguy hiểm, nhưng Dịch Phàm biết chỉ cần đối phương mất kiên nhẫn một chút thôi, cô có thể sẽ đối mặt với cái chết, thậm chí là càng nhiều điều tệ hơn thế nữa.
Run rẩy nắm lấy tay cô, Dịch Phàm nói:
“Sau này anh sẽ bảo vệ em, dùng cả đời chăm sóc cho em.”
Đôi mắt to tròn của Yến Thư biểu lộ rõ sự hoang mang.
Mãi đến sau này, khi cô phát hiện ra bản thân thích Dịch Phàm, cô mới thực sự xem trọng lời hứa khi đó, đem nó trở thành mục tiêu phấn đấu. Nhưng chẳng rõ tại sao, càng lớn, anh càng giữ khoảng cách với cô.
Câu giải thích của Dịch Phàm trở thành một nơi cho các thiếu nữ thể hiện sức sáng tạo, có người còn viết cả một bài văn mấy trăm từ cho họ. Anh thấy hơi phản tác dụng, vì thế xóa cả tài khoản vừa đăng ký không lâu và tắt điện thoại đi, không muốn để tâm nữa.
…
Tối đó, Yến Thư nhận được điện thoại của anh ba Nam Cung Lân.
“Nghe nói em chặn số của anh hai à?”
“Em chặn rồi, ai bảo anh ấy chọc giận em.”
“Thảo nào cả ngày hôm nay anh ấy ở công ty cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mọi người còn nghĩ anh ấy gặp chuyện gì đó nghiêm trọng lắm.”
Nam Cung Lân cười trên nỗi đau của Tử Thiêm, sau đó hỏi thăm em gái:
“Em đã mở chặn Dịch Phàm chưa?”
“Mở rồi ạ.” Từ chiều lúc trở về cô đã mở chặn, khụ khụ. Cô còn chủ động nhắn tin cho anh ấy như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra nữa mà…
“Được rồi, anh biết em thích cậu ấy, nhưng mà cũng nên có chừng mực thôi đấy.”
“Vâng.”
Anh ba Nam Cung Lân là một người vô cùng tâm lý, Yến Thư thỉnh thoảng vẫn tâm sự những chuyện không thể nói cùng ai cho anh biết. Hôm nay biết được cô buồn bực, anh liền gọi cho cô hỏi thăm, cảm giác ấm áp lan ra khắp người, cô vui vẻ nói với anh:
“Nếu anh hai được một phần của anh thì tốt quá.”
“Em đừng nói to quá, anh hai nghe được là không xong đâu.”
“Rõ ràng là vậy mà! Anh hai già rồi khó tính!”
Yến Thư vừa mới hô to như thế, cửa phòng đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa cộc cộc, cô nói vào điện thoại:
“Chờ em chút, hình như là có người tìm em.”
Cô xuống giường và lật đật chạy về phía cửa phòng, sau đó nhìn thấy khuôn mặt băng lãnh đầy buồn bực của anh trai.
Tử Thiêm ôm một con gấu bông thật to trên tay phải, tay trái xách theo một túi bánh mà em gái thích, khóe môi cong lên rất nhẹ:
“Em cảm thấy anh già rồi nên khó tính phải không?”
“A, em…” Yến Thư cứng đơ nhìn anh, sau đó vội vàng tắt điện thoại rồi cười hề hề: “Em đâu có nói vậy đâu.”
Chuyện này bất ngờ quá rồi, cô đỡ không nổi. Bình thường anh ấy bận đủ thứ việc, còn chẳng thèm dỗ dành cô, cùng lúc bảo Dịch Phàm mua gì đó thật ngon mang đến xem như xin lỗi, nay mang cả người lẫn gấu và bánh ngọt tới cửa nữa!
Tử Thiêm cảm thấy mình chẳng khác gì tên hề, đều tại Nam Cung Lân bày trò, nói cái gì mà chỉ cần làm như vậy em gái sẽ hết giận. Đến lúc này rồi, anh đâm lao đành phải theo lao:
“Xin lỗi, anh không nên gây khó dễ cho Dịch Phàm, nhưng hôm nay thật sự là cậu ta chủ động tìm anh, không phải anh muốn vậy.”
Sự chân thành của Tử Thiêm đã khiến Yến Thư phải bật cười thành tiếng, cô ôm con gấu to hơn cả mình vào lòng, đáp:
“Xem như anh có tâm.”
Tử Thiêm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói:
“Vậy thì mở chặn đi, anh không liên lạc được với em, phải nói chuyện thông qua vệ sĩ rất phiền.”
Ngỡ mọi chuyện đã xong rồi, ai biết em gái anh lại bướng bỉnh:
“Không, em vẫn sẽ chặn anh thêm hai ngày nữa.”
“Tại sao?”
Anh nghe nói con bé đã làm hòa với Dịch Phàm rồi kia mà, vậy thì người không liên quan là anh phải được tha thứ chứ?
“Em thích thế.” Yến Thư lè lưỡi trêu anh, sau đó đóng cửa phòng lại.
Tử Thiêm sâu sắc cảm nhận được em gái lớn thì khó giữ, còn chưa có gì với Dịch Phàm mà con bé đã cho anh ra rìa rồi! Đây là phân biệt đối xử!
______________
150 likes up chap mới nha mn OvO)