Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Sẽ có một ngày rời đi sao?

Đây chính là ý tứ mà Trình Mục Vân thuờng nói với cô, dù là hành động hay lời nói đều ám chỉ rằng một ngày nào đó anh sẽ rời khỏi cô.

Ôn Hàn thừa nhận mình đang ghen, ghen với bạn gái trong quá khứ của anh, cô bạn gái tràn đầy một màu đen truyền kỳ, còn có cái gì vì yêu mà xuất gia tu hành, điều này rất khó làm cho người ta không để ý tới được. Nhưng tất cả những điều này cũng không phải là trọng điểm, cô biết rõ người đàn ông truớc mặt này rõ ràng đang khiêu khích với sự để ý của cô, khiến cô càng cảm thấy không thoải mái.

Giống như lúc nhỏ khi còn đi học, khi bị đám bạn học chế nhạo thân phận con nuôi và huyết thống người Hoa, cô đã học cách che giấu sự tức giận của mình, người mà luôn bộc lộ ra cảm xúc của chính mình mới là ngu xuẩn nhất.

Đây là phương thức bảo vệ mình theo bản năng của cô.

Cô đoán nhất định Phó Minh sẽ cho rằng lời anh ta nói làm cho cô phải kinh ngạc, sẽ khiến cô tức giận, ghen tuông. Sau đó chỉ vì ghen tuông mà trả lời anh ta, khi nào thì Trình Mục Vân sẽ rời khỏi cô. Cho nên bây giờ cô chỉ cười, tiếp tục nhìn hôn lễ, không trả lời gì cả.

Phó Minh chậm rãi cười rộ lên.

Giờ phút này anh ta nhìn ra được cô gái trước mắt đang đắc ý khiêu khích chính mình.

Thái độ của Phó Minh đột nhiên chuyển biến, không còn sự sắc bén nữa, chỉ còn sự lễ phép.

Anh ta khách khí đưa ra yêu cầu, muốn đưa Ôn Hàn trở về, dù sao bên cạnh cũng có vài ngôi nhà đang sửa chữa, có rất nhiều công nhân, không an toàn gì. Ôn Hàn cảm thấy anh ta nói có lý, bản thân cô đi quá xa, đã không thể tìm thấy đường về nên cũng không từ chối.

Nhưng đi cùng anh ta được một lúc, phát hiện nơi anh ta muốn dẫn cô đến không phải là dãy nhà màu trắng cô vẫn hay ở.

Nơi ở của cô được sắp xếp ở chỗ rất sạch sẽ, trước và sau phòng đều có mặt cỏ. Nơi này nhìn qua hiển nhiên là không tao nhã như vậy.

Phòng ở giống như vừa mới xây xong, cũng là toà nhà hai tầng, không có mặt cỏ, nhưng lại có chuồng chăn nuôi chim công cùng bò sữa, phía xa còn thấy rõ được bờ tường màu xám cao hai mét.

Đây là góc nào của trang viên này đây?

"Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?" Ôn Hàn đứng trên mô đất ghồ ghề, không muốn đi về phía trước nữa.

"Tìm anh ta uống chén rượu thôi." Phó Minh chỉ chỉ vào tầng hai mờ mờ ánh đèn trong đêm tối.

Trình Mục Vân? Ôn Hàn sửng sốt.

Anh ta đang nói là Trình Mục Vân sao? Anh đêm nay ở lại chỗ này sao?

"Ôn Hàn tiểu thư không phải nói không hiểu biết gì về anh ấy sao? Tôi cho cô một cơ hội để hiểu biết anh ta. Muốn hiểu biết một người đàn ông thông qua anh em của anh ta chính là con đường ngắn nhất."

Cô không biết đoạn đối thoại vừa rồi của mình và Trình Mục Vân có phải bị tên Phó Minh này nghe được hay không, nhưng chắc chắn rằng người đàn ông tên Phó Minh này đang cố ý. Hắn cố ý đưa cô tới đây, khiến cho cô không thể không đi vào.

"Đã trễ thế này rồi, tôi sẽ không đi vào." Cô đưa mắt nhìn bốn phía, " Nơi này của trang viên không có người làm sao? Tôi có thể nhờ họ đưa tôi trở về phòng của mình."

"Không có." Phó Minh chỉ xung quanh, "Đây là nơi có điều kiện kém nhất trong trang viên này, không có người làm, chỉ có mấy dụng cụ sinh hoạt đơn giản, cô nếu muốn nhờ người đưa cô trở về thì trừ tôi ra, chính là Trình Mục Vân."

"..." Cô bắt đầu hoài nghi, sự khiêu khích vừa rồi của mình đổi lấy sự trả thù này của anh ta, nhưng cô không biết rằng một người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi có thể keo kiệt đến loại trình độ này, "Được rồi, không sao, nơi này phong cảnh không tồi, tôi ngồi đây ngắm bầy chim công kia cũng tốt."

"Ôn Hàn tiểu thư thật sự không tính đi vào sao?" Phó Minh cười cười, "Tôi rất có thể sẽ phải uống rượu, sáng mai mới đi ra. Cô không ngại ở đây chờ cả đêm chứ?"

"Phó Minh tiên sinh thật sự là người hay nói giỡn, chúc các anh ôn chuyện vui vẻ, không cần lo lắng cho tôi, chỉ cần trời vừa sáng thì tôi có thể đi trở về, anh cũng có thể ngủ thẳng giấc đến chạng vạng ngày mai cũng được."

Phó Minh nở nụ cuời, "Tôi đây cũng chúc cô cùng mấy con chim công kia chơi vui vẻ."

Hắn xoay người, đưa lưng về phía Ôn Hàn phất phất tay, rồi biến mất trong bóng đêm.

Người đàn ông duy nhất bên cạnh cũng biến mất khiến cho Ôn Hàn bắt đầu có cảm giác sợ hãi, nơi hoang sơ này thật sự có vẻ u ám kinh khủng.

Bức tường màu xám cao hai mét, có ngăn được trộm không nhỉ?

Nếu thật sự nhìn không rõ người đến, cô hét lớn tiếng, hai người đàn ông đang uống rượu trong phòng kia có thể nghe được không? Ôn Hàn nghĩ đến đây, càng cảm thấy ảo não.

Người bên cạnh Trình Mục Vân cũng giống như anh, không thể nói lý, tất cả đều làm những chuyện không hợp lẽ thường. Vừa rồi cô còn cho rằng Phó Minh là có ý tốt, tiện đường đưa cô quay về nơi ở của cô, dù sao anh ta cũng là bạn bè của Trình Mục Vân. Nhưng khi đối phương lừa cô, đưa cô tới nơi này khiến cho cô càng thêm xấu hổ.

Phía ngoài hàng rào chỉ có một con chim công đi tới đi lui.

Cô tự giác bước gần về phía rào chắn, đây là con vật duy nhất còn "tỉnh" sao? Xa xa đàn bò sữa hiển nhiên cũng đã ngủ, không nhúc nhích gì, nằm sát nhau suởi ấm cho nhau.

Ôn Hàn chà xát cánh tay của mình, đưa mắt nhìn qua, thấy có bóng người đang đi tới.

Là Trình Mục Vân.

"Em tìm anh?" Giọng nói của anh có vẻ mệt mỏi lười biếng.

"Không phải." Ôn Hàn tiếp tục nhìn chằm chằm con chim công kia, "Em bị bạn của anh lừa tới đây. Đêm tối lại không biết đường về, chỉ có thể ở đây chờ cho tới sáng thôi." Con chim công cũng không để cho cô chút mặt mũi, vẫy vẫy cái đuôi bỏ chạy vào trong màn đêm.

Anh đang đến gần cô.

Cô tránh đi nhưng anh vẫn cứ tiến lại gần hơn.

Ôn Hàn vốn đã bị Phó Minh lừa đến đây, vừa lạnh vừa tức, lại bị anh áp bức như vậy, lại đè nén, cuối cùng xoay người lại, "Anh cảm thấy làm được như vậy rất thú vị sao?"

Khi vừa ngẩng đầu lên cô mới nhìn thấy vết thương mới trên miệng của anh, khiến cô sửng sốt.

Trình Mục Vân nheo mắt lại, "Như thế nào? Biểu tình của em bây giờ là như thế nào, giống như đang nhìn thấy một con mèo hoang bị thương sao?" Đây là lần đầu tiên anh để lộ ra loại biểu tình không kiên nhẫn này với cô.

Đúng vậy, rất không bình tĩnh.

Ôn Hàn bị thái độ này của anh chọc giận, xoay người bước đi, cũng không quan tâm tới việc mình có cần phải chờ tới khi trời sáng nữa hay không, cũng không quan tâm là đi tới chỗ nào. Nhưng cô còn chưa đi được mười bước chân đã bị người phía sau nắm lấy cánh tay, bị anh ôm lên, cũng không quản cô có đang giãy dụa hay không, đem cô đi đến đống cỏ gần nhất.

"Không phải trong lòng em đang rất sợ hãi sao?" Giọng nói của anh trầm thấp mà có chút khiêu khích, "Ở trong rừng rậm thì như một con vật nhỏ không biết gì, bộ dạng đáng thương đợi anh mang thức ăn về cho em không phải sao?"

"Anh buông ra." Cô bị đống cỏ cọ vào người rất đau.

Trình Mục Vân bẻ ngoặt cánh tay của cô về phía sau, dùng thân thể của mình ngăn cô, khiến cho các ngón tay lẫn cánh tay của cô không thể cử động được. Ở trước mặt anh, cô chỉ là một người trói gà không chặt, chỉ cần anh dùng chút sức là cổ tay cô có thể bị bóp nát, thậm chí khớp xương toàn thân còn bị đau.

Đáng hận nhất chính là anh bịt kín hoàn toàn miệng và mũi của cô.

Ánh mắt của Ôn Hàn dưới bóng đêm lộ ra màu xanh sâu thẳm, nhìn chằm chằm anh, miệng cũng đã không thể thở được, càng lúc càng thiếu dưỡng khí.

"Con người quả là động vật đáng sợ." Giọng nói của anh bỗng nhiên thay đổi nhẹ đi, giống như tâm tình tức giận vừa rồi của anh đều là giả, "Nếu có chút không hài lòng thì trong lòng sẽ tràn đầy phẫn nộ oán hận, quên đi những thứ rất chân thực mới có được trước đó. Em yêu, khi em giận chó đánh mèo nghi oan cho anh, em có bao giờ nghĩ lại hay chưa, là ai thức suốt đêm vẽ hoa cho em ở Kathmandu, là ai ở căn cứ kia lau người cho em, cố gắng tìm đường sống cho bản thân còn không quên bảo đảm tính mạng và sự an toàn cho người phụ nữ của mình hả? Đương nhiên, anh là cam tâm tình nguyện, không nên có một câu oán hận."

Cô đau khổ nheo mắt lại, ngực vì thiếu dưỡng khí mà bắt đầu khó chịu, những cây cỏ dưới cơ thể cô có khi còn không bị giày vò như vậy. May mà Trình Mục Vân đúng lúc này buông cánh tay đè lên mũi và miệng của cô ra.

Cô cố gắng hít thở, cố gắng bổ sung dưỡng khí trong khi chờ đợi.

"Có lẽ là anh đáng giá cao về em rồi. Em có sự tỉnh táo, có năng lực tự bảo vệ bản thân, mỗi lần nguy hiểm đều có thể đoán được là có nên tin tưởng anh hay không. Nhưng đồng thời cũng cất giữ tâm tư không lý trí của phụ nữ đúng không?"

Anh không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn cô.

Vào buổi tối yên tĩnh này, cô chỉ nghe được tiếng thở dốc, đang từ từ lắng lại.

Nếu như không cảm giác được anh đối xử đặt biệt với mình, làm sao có thể không kiêng kị gì mà tin tưởng một người đàn ông bắt cóc chính mình cơ chứ? Hơn nữa tin rằng anh thích mình, mới có chút mong đợi, mới có thể nghĩ rằng cho dù bất cứ lúc nào, bất cứ đâu anh cũng sẽ không làm tổn thương mình.

Phối hợp với anh ở một nơi xa lạ như thế này, tin tưởng anh rằng sau ba tháng nữa bản thân cô có thể an toàn. Thậm chí bắt đầu hòa nhập vào hoàn cảnh sống của anh, quên đi những đau thương nguy hiểm đã qua khi chạy thoát thân, coi đây như là một cuộc du lịch. Thật là hoang đường.

"Anh bây giờ đang làm cái gì, sau đó muốn làm cái gì cũng không thể nói cho em biết." Cô rút cuộc mở miệng, giọng nói có chút nhẹ, "Quá khứ của anh là như thế nào? Đã phát sinh chuyện gì, em muốn biết."

"Quá khứ?" Trình Mục Vân phát hiện cô không còn giãy dụa nữa, cũng nghiêng người qua một bên để cô có thể trở mình, anh thật sự rất bất ngờ khi cô hỏi vấn đề này, "Em muốn biết cái gì?"

Người đàn ông này có nhiều khuôn mặt, cô thậm chí không thể nào mà đi tìm hiểu hết. Muốn biết cái gì sao?

"Anh vì sao xuất gia?"

"Vì sao?" Anh nhìn gò má của cô, dưới ánh trăng ánh mắt cô có chút do dự nhưng vẫn muốn tìm tòi nghiên cứu, lông mi hơi lay động, ngón tay anh từ lông mi của cô trượt xuống, một mạch trượt thẳng xuống xương quai xanh.

Là sai sao?

Cô cảm giác giống như anh đang thay đổi. Cô cảm thấy hỏi ra vấn đề này rất gian nan.

Đó là một quá khứ rất dài. Giống như vô số kinh văn, như ánh nắng sáng sớm cho tới hoàng hôn, cho tới khi ngọn đèn nhà Phật được thắp lên.

Ôn Hàn lần đầu tiên nhìn thấy anh là ở Tây Tạng, nhưng anh cũng không thấy nơi này có cái gì mà sách kinh để lưu truyền Phật giáo hay này nọ, đó chính là nơi anh chuẩn bị để đi tới Nepal. Quá khứ 10 năm qua của anh rất bình lặng, không có gì đặc biệt, vì anh quy y dưới chuớng của một lõa hòa thượng rất già, cũng không chịu làm sự phụ của anh, chỉ cho anh một pháp danh, để cho anh làm sư đệ của lão. Thật sự khi trở về cũng chỉ có một ít xá lợi tử thu thập đuợc mà thôi.

Mới đầu khi tới đó, tiếng Trung của anh không tốt, cùng với lão hòa thượng hai người cùng học, ông ấy dạy anh tiếng Trung còn anh dạy cho ông ấy tiếng Nga, cũng không phải là không nói chuyện được.

Nửa năm trước khi anh rời khỏi đó, lão hòa thượng nói cho anh biết rằng, bản thân anh không tĩnh tâm, vẫn còn chìm đắm trong cừu hận, nếu như vậy thì chỉ tạo càng nhiều nghiệp chướng mà thôi, sẽ càng lúc càng hãm sâu vào trong đó.

Có khuôn mặt hung dữ cho nên mới bị bắt đi thu phục tứ ma, bộ dạng thuần theo Phật cho nên mới khoan dung độ lượng.

Thế gian này có người thuần theo Phật với dáng vẻ hiền lành thì cũng nhất định sẽ có người giận dữ phản cố lại.

...

"Siêu độ cho những vong linh đã mất có thể tới được chốn thiên đường." sau một hồi trầm tư, anh cho cô một đáp án.

"Vì ai?"

Đây là lần đầu tiên trong mười năm qua có người dám đứng trước mặt anh mà hỏi vấn đề này. Cho dù hiện tại trong trang viên này có bốn người, còn có những người đã lớn tuổi đang cùng đợi để chịu phạt, vẫn mơ hồ biết được con người của mười năm truớc là thế nào, làm sao lại có người dám mở miệng hỏi ra lời cơ chứ?

"Vì rất nhiều người."

Cũng không phải chỉ vì một người phụ nữ.

Đây chính là kết quả mà cô muốn hỏi, chính là đáp án mà anh cho cô, nhưng lại càng làm cho người ta cảm giác được tâm tình của anh càng lúc càng kém. Cô không biết đây có phải là cảm giác yêu thương một người hay không, một phút trước còn hận không muốn thấy anh, một phút sau có thể cảm nhận được rằng đã có rất nhiều người bên cạnh anh qua đời, những người quan trọng đó khiến anh xuất gia siêu độ cho vong linh của bọn họ, điều này khiến cô khổ sở.

"Làm sao lại không hỏi nữa." Trình Mục vân bỗng nhiên hỏi lại.

Ôn Hàn nghĩ nghĩ nhẹ giọng nói, "Em đã có được đáp án em muốn biết."

Anh kỳ quái nhìn cô, cô muốn đáp án gì chứ? Quá khứ của anh và cô không có bất cứ quan hệ nào. Nhưng để đảm bảo lòng hiếu kỳ được bảo vệ không bị đánh vỡ, không hỏi tới cùng là nguyên tắc nhất quán của anh, "Anh nghĩ em sẽ rất tò mò muốn biết vì cái gì mà anh hoàn tục."

"Vì cái gì?" Cô lập tức hỏi.

"Vì muốn được ở bên em, thử xem cảm giác phá giới đến tột cùng là nghiệp chướng dạng gì." Trình Mục Vân nở nụ cuời nhẹ, trán anh đặt trên trán cô, nơi đó có sự ấm áp của một người sống, rất đẹp.

Anh không biết bản thân mình đã bao nhiêu lần kề trán với những thân thể lạnh như băng, vuợt xa con số mà Mạnh Lương Xuyên biết được trong xấp tài liệu kia.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!