CHƯƠNG 40: ĐỒNG NGHIỆP BỎ THUỐC
Không ngờ cô mới là người được giải nhất!
Lâm Thanh Mai hơi không tự tin hỏi: “Bản thiết kế của tôi thật sự được giải nhất sao? Anh không đối xử đặc biệt với tôi đấy chứ?”
Câu hỏi của cô khiến Lý Trường Lâm không vui, giọng anh ta cũng trở nên lạnh lùng: “Em không tự tin vào bản thân đến thế sao? Em nghĩ về tôi cũng tuỳ tiện quá đấy! Cho dù trước kia tôi đã nói muốn em cân nhắc việc coi tôi là bạn trai, nhưng tôi là người công tư rõ ràng! Trong công việc, tôi chỉ nhìn vào năng lực của đối phương!”
Lâm Thanh Mai nghĩ mình quá nhỏ nhen, cô lập tức xin lỗi: “Xin lỗi anh… là tôi suy nghĩ quá nhiều.”
Anh ta thở dài: “Thôi bỏ đi, sau này nếu em còn nghi ngờ tôi nữa, cẩn thận tôi việc công báo thù tư đấy!”
Lâm Thanh Mai sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới nhận ra Lý Trường Lâm đang nói đùa, cô cười ngốc nghếch: “Thì ra tổng giám cũng biết nói đùa!”
Khoé miệng anh ta nhếch lên một nụ cười nhẹ: “Nói gì vậy? Tôi cũng là người, sao là không biết nói đùa?”
Nụ cười trên mặt Lâm Thanh Mai và Lý Trường Lâm khiến Tạ Lan Lan đang đứng trong bóng tối phải đau lòng. Lần này cô ta được giải ba, thật sự không cam lòng chút nào!
Cô ta bỏ ra 60 triệu để lên mạng tìm nhà thiết kế, không ngờ lại chỉ được giải ba!
Nhưng chỉ cần hạng nhất không phải Lâm Thanh Mai thì cô ta có thể tạm thời nhịn xuống cục tức này.
Tạ Lan Lan nhìn ánh mắt Lý Trường Lâm nhìn Lâm Thanh Mai, cho dù cô ta không muốn cũng phải thừa nhận sự thật là Lý Trường Lâm thích Lâm Thanh Mai!
Rõ ràng đã kết hôn rồi còn mặt dày đi quyến rũ đàn ông độc thân…
“Lâm Thanh Mai, nếu cô đã lẳng lơ như vậy thì tôi sẽ làm người tốt giúp cô tìm đàn ông ngay…” Tạ Lan Lan uống cạn ly rượu vang, bộ lễ phục đỏ tối nay cô ta mặc cực kỳ xinh đẹp và bắt mắt.
Trong vòng mười phút, cho dù cô ta đứng trong góc tối nhưng cũng đã phải đuổi mấy đồng nghiệp nam tới bắt chuyện đi.
Trong sảnh tiệc vẫn còn rất nhiều nam nữ độc thân, tuy chức vụ không cao nhưng cũng là đại diện cho các bộ phận khác nhau được chọn ra, ngoại hình và năng lực đều không tệ.
Chủ tịch hội đồng quản trị và vợ trong truyền thuyết không xuất hiện trong bữa tiệc, kể cả tổng giám đốc hiện tại Lập Gia Khiêm tối nay cũng không xuất hiện.
Lý Trường Lâm nói riêng với Lâm Thanh Mai rằng họ không xuất hiện vào dịp này là rất bình thường, dù sau ở đây cũng không có truyền thông hay giám đốc các công ty khác, họ cử đại diện ban giám đốc để phát biểu là được rồi.
Khi Lý Trường Lâm có điện thoại phải ra khỏi sảnh tiệc để nghe thì Tạ Lan Lan cầm ly rượu vang bước tới chỗ Lâm Thanh Mai, cô ta chân thành nói: “Thanh Mai, chúc mừng cô được giải nhì trong cuộc thi thiết kế!”
“Cảm ơn Lan Lan, lần này cô được giải ba cũng rất tuyệt rồi!”
Lời nói vô ý của Lâm Thanh Mai vào tai Tạ Lan Lan lại thành mỉa mai, làm như tự cô ta không biết mình được giải ba không bằng!
Tạ Lan Lan giả vờ cười: “Đúng thế, lần này may mắn…”
Bỗng nhiên Tạ Lan Lan đưa tay che mắt, khó chịu nói: “Thanh Mai, cậu mau lấy gương trong túi tớ ra với, hình như có gì bay vào mắt tớ rồi!”
Lâm Thanh Mai lập tức cũng có chút lo lắng, cô đặt ly nước trái cây còn đang uống dở lên bàn, nhanh chóng nhận lấy túi xách của Tạ Lan Lan rồi nói: “Ừ, cậu chờ chút, tớ tìm giúp cậu.”
Khi Lâm Thanh Mai đang lật tìm đồ trong túi xách thì Tạ Lan Lan đã lén ném viên thuốc màu trắng trong giữa các ngón tay mình vào ly nước trái cây của Lâm Thanh Mai…
Sau khi tìm khoảng hai phút, sắc mặt Lâm Thanh Mai hơi khó coi: “Lan Lan, có nhớ nhầm không? Trong túi không có gương mà, thật xin lỗi, hôm nay quên mang hộp phấn đi, nếu không đã có thể cho cô mượn rồi…”
Tạ Lan Lan liếc nhìn ly nước trái cây trên bàn, lúc này bọt khí lăn lăn trong ly đã không còn, cô ta bỏ tay xuống cười nói với Lâm Thanh Mai: “Mắt không sao nữa rồi, hình như không còn bụi bẩn nữa.”
“Thật sao? Có cần vào nhà vệ sinh kiểm tra lại không?” Lâm Thanh Mai quan tâm hỏi.
Để diễn cho giống thật, vừa nãy Tạ Lan Lan đã cố ấn vào mắt mình, đến giờ mắt vẫn còn hơi đỏ.
“Thật sự không sao nữa rồi, nào, Thanh Mai, cạn ly vì chúng ta đã đạt giải lần này nào!” Tạ Lan Lan nâng ly rượu vàng trên bàn lên.
Nhìn ly rượu đỏ trong tay Tạ Lan Lan, Lâm Thanh Mai hơi xấu hổ: “Nhưng nước của tôi là trái cây, cô uống rượu, như vậy có vẻ không công bằng với cô lắm…”
“Aiyo, chúng ta đâu có thi uống rượu, không sao đâu!”
“Vậy thì được, chúc chúng ta sau này có thể thành công hơn nữa!”
Hai người đều uống cạn ly, Tạ Lan Lan ngước mắt nhìn Lý Trường Lâm đang từ nơi xa đi về phía này, cô ta lập tức kéo tay Lâm Thanh Mai, vẻ mặt đau khổ nói: “Bụng tôi đau quá… khó chịu quá! Thanh Mai, mau đỡ tôi vào nhà vệ sinh với…”
“Lan Lan sao thế? Đau ở đâu?” Lâm Thanh Mai hơi hoảng sợ.
Tạ Lan Lan sốt sắng nói: “Thanh Mai, cầu xin cô đấy, mau dìu tôi vào nhà vệ sinh với!”
“Được rồi, được rồi…”
Lâm Thanh Mai cầm túi của mình lên rồi dìu Tạ Lan Lan về nhà vệ sinh, Lý Trường Lâm thấy hai cô rời đi thì vì lo lắng nên cũng đi theo.
Lý Trường Lâm đoán có thể hai người đi vệ sinh nên đã đứng ở nơi cách nhà vệ sinh không xa đợi họ.
Nhưng Tạ Lan Lan đã đoán được có thể Lý Trường Lâm sẽ đuổi theo, cô ta cố tình bảo Lâm Thanh Mai đưa mình lên nhà vệ sinh trên lầu, nói rằng nhà vệ sinh nữ lầu một rất bẩn.
Đương nhiên Lâm Thanh Mai tin lời cô ta nói.
Trong nhà vệ sinh nữ, Tạ Lan Lan vẫn giả vờ đau bụng ngồi trên bồn cầu, Lâm Thanh Mai đứng ngoài cửa hỏi vọng vào: “Lan Lan, thật sự không sao chứ? Có cần đưa vào bệnh viện không?”
Tạ Lan Lan trả lời cô qua cánh cửa: “Không cần đi viện đâu… chỉ cần ở lại với tôi một lát là được.” Thật ra Tạ Lan Lan đang chờ thời gian, đợi thuốc trong ly trái cây của Lâm Thanh Mai phát huy tác dụng…
Khoảng mười phút sau, trán Lâm Thanh Mai bắt đầu đổ mồ hôi, cảm giác trong bụng có từng đợt nóng rực và khó chịu, trong đầu cũng liên tục nghĩ đến những chuyện xấu hổ, hai chân cô cũng bắt đầu đứng không vững nữa.
“Lan Lan, tôi thấy khó chịu quá, người rất nóng… Có phải tôi cũng bị ốm rồi không…”
Mắt Tạ Lan Lan đột nhiên có một tia vui mừng, cô ta giả vờ kéo cổ họng khó chịu nói: “Sao cô cũng ốm rồi? Có phải hải sản tối nay có vấn đề rồi không? Nếu không thoải mái thì đừng ở đây nữa, mau quay lại đi!”
Cô ta nhìn thấy dòng tin nhắn trong điện thoại xong, khoé miệng nở nụ cười xấu xa.
Thật sự không cần tôi ở lại nữa à?” Lâm Thanh Mai cắn răng gắng gượng, cô cảm thấy người mình sắp bốc hoả đến nơi, lý trí cũng bắt đầu phân tán, những suy nghĩ điên rồ cũng bắt đầu nảy ra liên tục.