Hơn một tiếng sau, Lâm Thanh Mai lái xe chở Nhậm Dung Cảnh đến bệnh viện tư nhân của La Chí Thanh.
Bệnh viện tư nhân này quả nhiên là lựa chọn hàng đầu của những người có tiền!
Lâm Thanh Mai vừa dừng xe ở chỗ đậu xe, Nhậm Dung Cảnh đã nói với cô: “Lát nữa vào phòng bệnh, cô cố gắng ít nói vào. Nếu ba tôi hỏi, cô cứ trả lời như tôi đã dặn, rõ chưa?”
Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của anh ta, Lâm Thanh Mai hiểu ra Nhậm Dung Cảnh rất coi trọng khối tài sản này, mặc dù cô không biết cụ thể là bao nhiêu tiền, dù sao trách nhiệm của cô là giúp anh ta cầm được tiền, mau chóng trả hết ân tình của Nhậm Dung Cảnh cô mới có thể an tâm!
Lâm Thanh Mai gật đầu đồng ý với anh ta.
Nhậm Dung Cảnh xuống xe trước, không bao lâu cô cũng xuống xe theo.
Mặc dù cô biết hợp tác với Nhậm Dung Cảnh đi lừa gạt một người già bị bệnh là chuyện không đúng, nhưng Lâm Thanh Mai cố gắng tẩy não mình, anh ta là con ruột của đối phương, nhận tài sản cũng không có gì không đúng…
Mười phút sau, Nhậm Dung Cảnh và Lâm Thanh Mai cùng nhau vào thang máy.
Rất nhanh thang máy đã tới tầng họ muốn lên.
Vừa ra khỏi thang máy, Nhậm Dung Cảnh kéo tay Lâm Thanh Mai, cô nhìn anh ta không nói gì.
Đóng vai vị hôn thê thì nắm tay là chuyện bình thường.
Hai người cùng đi về phía phòng bệnh của ba Nhậm Dung Cảnh.
Khoảng hai phút sau, họ đã đi tới cửa một phòng bệnh cao cấp.
Nhậm Dung Cảnh cúi đầu xích lại nói nhỏ với cô: “Lâm Thanh Mai, người đã đoạt giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải tơ Vàng như cô đừng nên làm tôi mất mặt.”
Lâm Thanh Mai ngước mắt nhìn anh ta không nói gì, nghĩ thầm ngay cả bóng của cái cúp cô còn chưa thấy, hẳn là đang đặt ở nhà em gái Đồng Dao.
Trong khoảnh khắc Nhậm Dung Cảnh nắm tay cô đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Trong phòng bệnh vô cùng rộng rãi sáng sủa, thứ đập vào mắt đầu tiên là chiếc ghế sô pha ấm áp, và có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên đó.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía hai người Lâm Thanh Mai, Lâm Thanh Mai lập tức chột dạ…
Người đàn ông này không phải là Nhậm Bách bạn thân từ nhỏ của Lập Gia Khiêm sao?
Mặc dù cô chưa tiếp xúc với Nhậm Bách, nhưng cô đã nhìn thấy mấy tấm ảnh Lập Gia Khiêm chụp cùng Nhậm Bách lúc thiếu niên.
Lúc đầu Nhậm Bách đang ngồi xem tạp chí, sau khi nhìn thấy Nhậm Dung Cảnh thì tức giận để tạp chí lên bàn trà.
Nhậm Dung Cảnh lướt qua ánh mắt của Nhậm Bách trực tiếp nhìn vào trong phòng bệnh, nhưng trong phòng bệnh không có bóng dáng Nhậm Giang.
“Nhậm Dung Cảnh, cậu hành động khá nhanh đấy, vừa nghe nói phải có vị hôn thê mới có thể thừa kế tài sản, mà đã tìm hàng giả đến giả mạo, cậu thật đúng là thấy tiền sáng mắt…” Trong mắt Nhậm Bách tràn đầy châm chọc.
Trong lòng Lâm Thanh Mai lộp bộp một tiếng, cô bị dọa muốn buông tay Nhậm Dung Cảnh ra thì bị anh ta nắm chặt lại.
Lúc nghe Nhậm Bách nói mình là hàng giả thì cô có chút không kiềm chế được, không ngờ Nhậm Dung Cảnh lại vẫn ung dung.
Khóe miệng anh ta mang theo ý cười: “Anh nói lung tung như vậy không sợ vị hôn thê của tôi nghe đồn sẽ buồn sao? Chẳng lẽ tôi phải thân mật với cô ấy ngay trước mặt anh, anh mới thừa nhận quan hệ của chúng tôi sao?”
Lâm Thanh Mai nghe xong mặt đỏ rần, nhưng Nhậm Dung Cảnh và Nhậm Bách lại không cảm thấy có gì không ổn chút nào.
Nhậm Bách cười khẽ một tiếng: “Tìm đại một người phụ nữ rồi nói là vị hôn thê của mình… Nhậm Dung Cảnh, muốn thừa kế tài sản của ba, có thể có tâm một chút được không?”
Ánh mắt anh ta nhìn Nhậm Dung Cảnh giống như nhìn một kẻ ngốc.
Lúc này, đúng lúc Nhậm Bách nhận được tin nhắn Fb, anh ta mở ra xem, là Lập Gia Khiêm nhắn tin trong nhóm Fb của bốn người họ: Thông báo cho các cậu một chuyện, tôi đã kết hôn, sau này hãy gọi cô ấy là bà Lập, vẫn là người yêu năm đó, Lâm Thanh Mai.
Nhìn thấy tấm ảnh cưới của Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm, Nhậm Bách kinh ngạc lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sô pha!
Anh ta ngước mắt nhìn về phía Lâm Thanh Mai giật mình hỏi: “Cô là Lâm Thanh Mai à?”
Thậm chí anh ta còn giơ điện thoại ra trước mặt Nhậm Dung Cảnh và Lâm Thanh Mai, trên màn hình điện thoại là tấm ảnh cưới của anh và cô.
Lâm Thanh Mai cười lạnh một tiếng lập tức hất tay Nhậm Dung Cảnh ra, cô bình tĩnh nói: “Anh Nhậm, xin lỗi, tôi không thể diễn vở kịch này nữa, ân tình của anh lần sau tôi trả lại, tôi có hơi đau đầu, đi về trước đây.”
Cuộc sống đầy rẫy những biến đổi kịch tính, cô cảm thấy mệt mỏi, không phải cô muốn đi bán kịch bản đâu, nửa đường bị lôi đến đây còn náo ra trò cười này!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!