CHƯƠNG 228: CŨNG TẠI ANH
Nghe Lập Gia Khiêm nói thế, Lâm Thanh Mai sửng sốt một lát, cảm thấy thần kinh ở huyệt Thái Dương mình bỗng giật mạnh.
Mặc dù trong lòng hơi lo lắng, nhưng cô vẫn do dự hỏi: “Sao anh Lập lại hỏi thế?”
“Tôi thấy cô đối xử với Asa như… người mẹ đối với con trai, nên đoán cô Diễm một là rất thích trẻ nhỏ, hai là chính mình cũng có con.” Đôi mắt chim ưng đen như mực nhìn Lâm Thanh Mai không chớp mắt, không muốn bỏ lỡ cảm xúc trên mặt cô.
Dù Lâm Thanh Mai đã từng tưởng tượng ra cảnh tượng mình bị dò hỏi như này rồi, nhưng lúc thật sự đối mặt, trong lòng cô vẫn hơi căng thẳng.
Cô cố gắng cười nhẹ nhõm: “Mắt anh Lập thật tinh tường… quả thật… tôi đã từng có con.”
Mắt Lập Gia Khiêm thâm trầm, bình tĩnh hỏi: “Ồ, vậy giờ con cô Diễm đang ở đâu?”
Lâm Thanh Mai rũ mắt che đi vẻ đau buồn, nụ cười trên khóe miệng cũng dần trở nên cay đắng: “Đứa bé bị ba nó dẫn đi rồi, tôi và anh ấy có con trước khi kết hôn, nên người nhà anh ấy không đồng ý chuyện hôn sự của chúng tôi.”
Lập Gia Khiêm trầm mặc, nhưng tia nghi vấn trong mắt anh lại làm Lâm Thanh Mai hơi áp lực, như thể nếu cô không nói, anh sẽ hỏi tiếp.
Cô thở dài nói: “Nhà bọn họ rất giàu có… nên cảm thấy tôi không xứng với anh ấy.”
Lúc Lâm Thanh Mai nói câu này, cô lại nhớ đến những lời Lập Kỳ Sơn đã nói với cô trong nhà hàng năm đó, mặc dù trong lòng đã không còn chấn động kích thích như năm đó, nhưng giờ nói ra trước mặt Lập Gia Khiêm, trong lòng cô vẫn hơi khó chịu.
Thấy khóe mắt cô hơi lấp lánh, Lập Gia Khiêm khẽ nhíu mày, như thể nước mắt của cô làm anh hơi khó chịu.
Anh bình tĩnh hỏi: “Cô cứ để chồng cô dẫn đứa trẻ đi à? Cô nỡ ư?”
Lâm Thanh Mai hít sâu một hơi, đè nén hồi ức u ám trong lòng mình, khoảng thời gian bị Hạ Thiên và Kiệt giam cầm trên đảo không người bỗng xẹt qua đầu cô.
Đã 7 năm trôi qua, nhưng cô vẫn không thể đè nén hồi ức đáng sợ đó.
Tự mình trải qua cuộc sống đáng sợ sống không bằng chết, như một xác chết di động không có tôn nghiêm và cảm giác an toàn, cho dù lúc trước bác sĩ tâm lý dẫn dắt cô thế nào, thì đoạn ký ức đó vẫn bám dai như đỉa.
Thỉnh thoảng Lâm Thanh Mai còn bị giật mình tỉnh lại trong cơn ác mộng đêm khuya.
Lần nào cô cũng phải tận mắt nhìn thấy bức ảnh của con trai mới có thể bình tĩnh lại, đồng thời thật sự tin rằng mình vẫn còn sống, và khuôn mặt cũng đã được chữa khỏi.
Lập Gia Khiêm nhìn người phụ nữ bỗng rơi vào trầm tư, sắc mặt cực kỳ khó coi, như có hồi ức khó có thể mở miệng, bàn tay vô thức siết thành nắm đấm của cô làm anh thấy mà đau lòng.
Cô đang ẩn chứa bao nhiêu thù hận…
Tim Lập Gia Khiêm như thắt lại, lúc anh không biết phải nói thế nào, thì cửa phòng bệnh bỗng bị người khác đẩy ra.
Đông Phương Trực cầm một bó hoa bách hợp, khuôn mặt vốn đang tươi cười, bỗng tắt lụi khi nhìn thấy Lập Gia Khiêm.
Anh nhìn Lâm Thanh Mai, thấy vẻ mặt đau khổ của cô, tim Đông Phương Trực lại chùng xuống, nhanh chóng hiểu rõ cô đang trải qua cảm giác gì.
Đông Phương Trực nhấc chân đi vào, tùy ý vứt bó hoa bách hợp xuống ghế sofa, rồi đi thẳng tới trước mặt Lâm Thanh Mai, không hề kiêng kỵ ngồi cạnh cô, rồi vươn tay ôm cô vào lòng.
Một tay anh vỗ nhẹ lưng cô, khẽ an ủi: “Có anh ở đây rồi, em đừng sợ, không ai có thể tổn thương em nữa… em đừng sợ!”
Hai năm gần đây Lâm Thanh Mai gần như không còn tái phát tình trạng đau khổ này nữa, nhưng hôm nay lại đột ngột xuất hiện, lúc Đông Phương Trực nhìn thấy Lập Gia Khiêm đã có một dự cảm không lành, chắc chắn chuyện này có liên quan đến anh ta!
Lúc Lâm Thanh Mai nhìn thấy Lập Gia Khiêm, trong lòng cô bỗng nhẹ nhõm, hoàn hồn lại hỏi: “Đông Phương, sao anh lại về nhanh như vậy?”
“Bé ngốc, anh không nỡ để em ở lại một mình trong bệnh viện, anh bảo Jenny chạy tới nhà hàng, nhưng xe chưa chạy được bao lâu thì xuống xe giữa đường, lúc quay về bệnh viện, anh đã mua hoa bách hợp mà em thích nhất trong tiệm hoa ở ngay cổng bệnh viện… Nhưng hình như có người còn mua bó hoa lớn hơn.” Đông Phương Trực liếc nhìn bó hoa cỡ lớn rất bắt mắt ở dưới sàn.
Lập Gia Khiêm bỗng bị gạt qua một bên thì trong lòng hơi tự trách, cảm thấy vì lòng tò mò của mình nên mới đi hỏi những chuyện không nên hỏi, thấy Lâm Thanh Mai phản ứng dữ dội như thế, thì dễ dàng đoán ra chắc chắn việc đứa trẻ bị dẫn đi là bất đắc dĩ…
Lâm Thanh Mai nghe Đông Phương Trực nhắc đến hoa, thì lý trí đã quay về gần hết, từ từ rời khỏi vòng tay của Đông Phương Trực.
Đông Phương Trực cũng không ngăn cản cô, nhưng hai tay anh ta vẫn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa tay sưởi ấm giúp cô, giờ hai tay Lâm Thanh Mai lạnh lẽo như xác chết.
Lâm Thanh Mai ngẩng đầu nhìn Lập Gia Khiêm, rồi bình tĩnh nói: “Anh Lập, cảm ơn anh đã tới thăm tôi, tôi ổn rồi, anh nên về sớm nghỉ ngơi đi.”
Tất nhiên Lập Gia Khiêm hiểu ẩn ý trong câu nói của cô, anh vốn định ở bên cô nhiều hơn, nhưng vừa nghĩ tới câu hỏi lúc nãy của mình đã làm cô khó chịu, hơn nữa giờ Đông Phương Trực cũng quay về rồi, nếu anh còn ở lại tiếp sẽ hơi lúng túng.
Lập Gia Khiêm đáp: “Được, vậy tôi về trước…”
Anh vừa xoay người đi được một bước thì không nhịn được xoay người nói với Lâm Thanh Mai: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không cố ý.”
“Không sao, đó đều là chuyện quá khứ rồi.” Lâm Thanh Mai rũ mắt không muốn nói nhiều với anh.
Cô không chỉ nhớ tới hai con người cặn bã là Hạ Thiên và Kiệt, mà còn nhớ tới lý do năm đó vì Lập Gia Khiêm, nên Hạ Thiên mới bắt cóc cô, hơn nữa còn muốn cướp Asa của cô.
Dù sao Lâm Thanh Mai cũng không phải thánh nhân, nên không thể nào không trách tội Lập Gia Khiêm.
Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ tiêu tan, nhưng không phải lúc này.
Thấy Lâm Thanh Mai không muốn nói nhiều, Lập Gia Khiêm cũng chẳng nán lại nữa, mà sải bước rời đi, như thể đi chậm một chút sẽ càng làm anh mất hết thể diện.
…
Mười phút sau, Lập Gia Khiêm đã ngồi trên chiếc Maybach màu đen, vừa khởi động xe thì thấy một bóng người xuất hiện trước đầu xe.
Là Đông Phương Trực.
Nhìn bộ dạng anh ta giống như muốn nói chuyện với anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!