CHƯƠNG 161: TÔI CÓ LỖI KHỔ
Thanh Long sau khi khẽ gật đầu cung kính với Đường Văn Tú thì rời khỏi phòng bếp.
Thanh Long sau khi đi không lâu, Lâm Thanh Mai sấy tóc xong đã thay bộ đồ khóc đi vào phòng bếp.
Cô đứng cách đó không xa nhìn thấy Đường Văn Tú mặt mày thản nhiên cầm dao xử lý con tôm hùm, động tác còn có chút giống như đang phát tiết, con tôm hùm bự trên tay của anh không ngừng phản kháng.
Lâm Thanh Mai cuối cùng lên tiếng nói: “Đầu bếp Đường, có phải là quên nấu như nào rồi không? Vẻ mặt thâm thù đại hận này của anh là sao thế?”
Đường Văn Tú nghe tiếng thì quay ra nhìn thấy Lâm Thanh Mai mái tóc đen óng thả ở hai vai, nhan sắc xinh đẹp tinh tế của cô khiến người ta kinh thán, cho dù là anh ta nhìn quen mỹ nữ nhưng khi đối diện với người phụ nữ xinh đẹp tự nhiên như Lâm Thanh Mai, trong lòng vẫn là sẽ dao động.
Mà cô gái ngốc đã mang thai này ở nơi đất khách đối diện với anh ta, người đàn ông cô yêu lại giấu cô mà kết hôn…
“Thanh Mai, tôi có hơi nhàm chán, cô đến nói chuyện với tôi đi.” Anh ta lần này chuyển sự chú ý vào con tôm trong tay.
Lâm Thanh Mai đi đến đối diện anh ta, cô mỉm cười nói: “Anh muốn nói cái gì?”
Đường Văn Tú cố tỏ ra thoải mái nói: “Nói chuyện của cô và Lập Gia Khiêm đi, cô trước đó nói ông nội và ba của cậu ta còn chưa chấp nhận cô, ngộ nhỡ bọn họ cứ mãi không chấp nhận cô, vậy cô phải làm sao?”
Vấn đề này rất sắc bén cũng là vấn đề Lâm Thanh Mai luôn tránh né.
Sắc mặt của cô có hơi trở nên không tự nhiên, nụ cười cũng dần dần biến mất.
Cô sau khi suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Nếu như thật sự không chấp nhận tôi, cho dù đợi sau khi tôi sinh đứa trẻ ra cũng không chấp nhận tôi, vậy thì tôi đợi, đợi bọn họ chấp nhận tôi thì thôi.”
Sự cố chấp của Lâm Thanh Mai khiến trái tim của Đường Văn Tú nhói đau, trong lòng có hơi buồn bực, anh ta lại giả bộ tùy ý hỏi: “Nếu như Lập Gia Khiêm lấy người phụ nữ khác, cô sẽ như nào?”
Tuy chỉ là một vấn đề giả thiết, nhưng vấn đề này vừa đi vào suy nghĩ vẫn là khiến trái tim của Lâm Thanh Mai cảm thấy đau đớn.
Cô bình tĩnh nói: “Nếu như anh ấy lấy người phụ nữ khác, vậy tôi và anh ấy tính là cái gì? Tôi là tiểu tam mà anh ấy bao nuôi sao? Tôi sẽ không để con của tôi sống trong hoàn cảnh phức tạp như thế. Tuy chuyện như này còn chưa có xảy ra, nhưng nếu như thật sự có một ngày như thế, tôi sẽ lựa chọn rời xa Lập Gia Khiêm.”
Chuyện như này đã đang xảy ra!
Lời của cô khiến con dao sắc trong tay Đường Văn Tú trong nháy mắt làm bị lòng bàn tay, máu tươi lập tức trào ra…
“Trời ạ! Anh sao lại không cẩn thận như thế! Anh đợi đó, tôi đến phòng khách tìm hộp y tế…” Lâm Thanh Mai vội vàng rời khỏi phòng bếp.
Con tôm sống nhuốm máu đã rơi vào trong bể thủy tinh, Đường Văn Tú để con dao xuống, sắc mặt tối sầm đi đến vòi nước mở nước xối vào vết thương.
Vết thương rất đau, anh ta hơi nhíu mày, nhưng trái tim của anh lại xoắn thành một sợi dây, khiến anh ta vô cùng mâu thuẫn hít một ngụm khí lạnh.
Trong đầu của anh ta xuất hiện hai người, một người là bạn của Lâm Thanh Mai anh ta rất muốn nói ra sự thật, không muốn để Lâm Thanh Mai tiếp tục bị lừa.
Mà một người khác chính là bạn của Lập Gia Khiêm, anh ta hận không thể lập tức bay về nước xông vào hôn lễ bí mật trong nội bộ gia đình của bọn họ, một quyền đánh bay Lập Gia Khiêm…
Nhưng anh ta không thể.
Đường Văn Tú biết Lập Gia Khiêm đã từng hứa lời thỉnh cầu của ông nội anh.
Anh ta chỉ là không ngờ, Lâm Thanh Mai sẽ trở thành người phụ nữ sau lưng Lập Gia Khiêm…
Anh ta đột nhiên ý thức được khoảng thời gian này anh ta cắt đứt với thế giới bên ngoài, sống khép kín hơn nhiều, cố tình xa lính thế giới bên ngoài, dùng cách một mình đi du lịch để tưởng niệm một đoạn quan hệ mà anh ta không lỡ từ bỏ.
Nhưng cuối cùng lại phát hiện, đợi khi anh ta lần nữa tiếp xúc với người bạn bên cạnh, có vài chuyện đã trở thành một vấn đề hóc búa…
Anh ta không biết nên làm sao để xử lý hoàn mỹ chuyện này.
Hình như mặc kệ anh ta chọn lựa như nào, sự tổn thương đã tạo hành với Lâm Thanh Mai…
“Đường Văn Tú anh ngây ra đó làm gì! Vết thương của anh còn xối nước như thế, vết thương đều sắp bị anh xối cho trắng bệch rồi…” Lâm Thanh Mai đã tắt vòi nước đi, cô một tay kéo cánh tay của anh ta.
“Anh mau đến phòng khách, hộp y tế tôi đã mở ra rồi, bông băng và cồn sát trùng đều đã chuẩn bị xong rồi!”
Đường Văn Tú giống như khúc gỗ bị cô kéo đi.
Hai người vừa ngồi xuống, điện thoại của Lâm Thanh Mai đổ chuông.
Cô từ trên bàn trà vừa nhìn là Lập Gia Khiêm gọi tới, cô lập tức cầm lên nghe máy: “Gia Khiêm, anh đợi chút, anh xử lý vết thương trên tay Đường Văn Tú đã, lát nữa em gọi lại cho anh…”
“Thanh Mai trước tiên đừng cúp máy! Em đưa điện thoại cho Đường Văn Tú, anh có chuyện quan trọng nói với cậu ta.” Giọng nói của Lập Gia Khiêm rõ ràng có hút nôn nóng và lạnh lùng.
Ánh mắt của Lâm Thanh Mai bỗng nhìn sang Đường Văn Tú, mà Đường Văn Tú lấy nhúm bông ấn vào vết thương của mình, từ trong tay của Lâm Thanh Mai nhận lấy điện thoại đi vào phòng tắm.
Sau khi anh ta vào phòng tắm, Đường Văn Tú khóa cửa lại.
Anh ta lạnh giọng nói: “Lập Gia Khiêm, Thanh Long nhanh như vậy đã báo cáo với cậu rồi à? Cậu vội vàng như thế là sợ tôi nói ra sự thật với Lâm Thanh Mai sao?”
“Đường Văn Tú, cậu sao lại biết chuyện này?”
Đường Văn Tú cười to một tiếng, mặt mày lạnh lùng nói: “Tức cười! Cậu thật sự tưởng cậu chọn lựa tận khả năng kết hôn đơn giản nhất thì sẽ không bị ai biết rồi sao? Đừng ngây thơ vậy, lẽ nào người của nhà Thanh Long sẽ miệng kín như bưng với người khác sao? Người ta là quang minh chính đạo gả con gái chứ không phải là làm tiểu tam, cần phải che đậy sao? Tôi tốt xấu gì cũng là người trong cái giới này, cậu có thể tạm thời lừa được Lâm Thanh Mai, nhưng cậu lừa được mấy người chúng tôi sao?”
“Tôi đoán Bạch Cảnh Thụy và Nhậm Bách, La Chí Thanh đều vẫn chưa biết phải không? Lập Gia Khiêm, tôi nói cho cậu biết! Giấy không gói được lửa! Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, càng đừng nói chuyện lớn như cậu kết hôn này!”
Lập Gia Khiêm vô cùng bất lực nói: “Tôi có nỗi khổ của tôi, bên phía Thanh Mai tôi tự nhiên sẽ tìm cơ hội thích hợp nói cho cô ấy biết. Nhưng tôi hy vọng cô ấy không phải là từ trong miệng cậu biết được chuyện này, nếu như cậu xem tôi là bạn thì đừng dễ dàng tổn thương cô ấy.”
“Ha ha ha… Lập Gia Khiêm, tôi không ngờ cậu cũng sẽ có khi mâu thuẫn như thế, tôi tổn thương cô ấy? Cậu thật là quá nực cười rồi! Người thật sự làm cô ấy tổn thương là cậu!”
“Tôi vừa rồi đã hỏi Lập Gia Khiêm vấn đề giả dụ rồi, tôi dám chắc chắn cô ấy sẽ không chấp nhận thân phận tiểu tam nhục nhã này, tôi đã từng nhìn nhầm cô ấy, hiện nay cậu cũng nhìn nhầm cô ấy rồi, cô ấy không phải là loại phụ nữ cậu dùng tiền thì có thể mua được! Tôi ngược lại muốn xem thử cậu làm sao thu dọn cục diện này!”
Lời của anh ta khiến Lập Gia Khiêm mặt mày lạnh lẽo nhất thời không có lời đáp lại.
Không nghe thấy lời của Lập Gia Khiêm, Đường Văn Tú nhìn lòng bàn tay của mình mà nói: “Tôi không nói với cậu nữa, ông đây còn phải xử lý vết thương! Chuyện của cậu tôi tạm thời sẽ không nói, nhưng tôi cho cậu một tuần! Nếu như một tuần sau cậu không nói thì tôi nói với cô ấy! Tôi thân là bạn của cô ấy cũng phải hắt bát nước này đi!”
…
Lúc này Lập Gia Khiêm cũng đứng trong phòng vệ sinh vẫn còn ở nhà tổ, anh đóng vòi nước lại, trước đó vì sợ người ngoài cửa nghe thấy cuộc đối thoại của anh và Đường Văn Tú, anh cẩn thận đối đáp.
Dây thần kinh trong đầu căng cứng khiến anh cảm thấy sắp sụp đổ…
Anh từng có mười mấy lần xúc động muốn mặc kệ tất cả rời khỏi nhà tổ, cuộc hôn nhân này con mẹ nó không lấy nữa!
Nhưng đạo hiểu ở sâu trong lòng cuối cùng vẫn đã trói buộc anh lại, ông nội còn có thể sống bao lâu, thật ra ai cũng không biết được.
Nếu như Lâm Thanh Mai yêu anh, nhiều nhất đợi anh mấy năm, anh nhất định có thể xử lý gọn cuộc hôn nhân nực cười này, chỉ là cần thời gian…
Mà điều quan trọng nhất là anh dễ dàng đáp ứng thỉnh cầu của ông nội, cũng bởi vì Lập Kỳ Sơn lấy một bí mật trao đổi khiến anh phải chấp nhận cuộc hôn nhân sắp xếp của Lập Quốc Tân.
Lập Gia Khiêm lúc đầu còn rất ngạo mạn từ chối Lập Kỳ Sơn, anh suy đoán bí mật mà Lập Kỳ Sơn muốn nói là liên quan đến Lập Tư Thần là em trai cùng ba khác mẹ của anh, nhưng anh vào ba năm trước đã biết rồi.
Còn Lập Kỳ Sơn đối với Lập Tư Thần cũng không có bao nhiêu chiếu cố đặc biệt, để chú hai Lập Vân Trường từ nhiều năm trước bị tai nạn mất đi khả năng sinh con trở thành ba của Lập Tư Thần, anh không có gì để bụng cả.
Lập Tư Thần là luật sư có tiếng, hoàn toàn không dựa vào Lập Gia Khiêm anh, cũng sẽ không bám vào tập đoàn Lập Thị.
Đợi sau khi Lập Kỳ Sơn rút khỏi chức chủ tịch, cả Lập Thị đều là của một mình Lập Gia Khiêm anh.
Tập Tư Thần ‘người em họ’ không biết sự thật này, Lập Gia Khiêm hoàn toàn có thể tiếp tục diễn tốt vai anh họ của anh ta.
Nếu như không phải là vì Lập Tư Thần là em trai ruột của anh, chỉ dựa vào việc anh ta đã từng lẻn vào phòng khách sạn của Lâm Thanh Mai, Lập Gia Khiêm nhất định sẽ phái người cho Lập Tư Thần ăn khổ rồi.
Nhìn em trai ruột từ nhỏ được giao cho chú hai làm con trai ruột này, trong lòng Lập Gia Khiêm không tránh khỏi có hơi thương tiếc, chỉ cần Lập Tư Thần không chạm vào giới hạn của anh, rất nhiều chuyện anh đều có thể cho qua.
Nhưng bí mật này không phải là quân bài mà Lập Kỳ Sơn muốn trao đổi.
Lập Gia Khiêm vẫn nhớ cảnh tượng ngày hôm đó, anh kích động suýt nữa nói bí mật này với Lâm Thanh Mai.
Lập Kỳ Sơn nói với anh, mẹ ruột của anh không phải là khó sinh mà chết, hơn nữa cũng không có chết.
Luôn còn sống!
Biết mẹ ruột của mình còn sống ở trên đời này, không có một ai mà phớt lờ được chuyện này, bao gồm cả Lập Gia Khiêm.
Anh cấp thiết muốn biết sự thật, tại sao mẹ của anh lại bỏ anh mà đi?
Anh tìm bà ấy ở trước mặt hỏi cho rõ ràng!
Đợi sau khi biết được sự thật thì giấc mơ mỗi đêm cũng sẽ không tiếp tục hỏi ‘tại sao’ từ sâu trong xương tủy!
Nhưng vết sẹo sâu thẳm trong lòng anh không muốn nhanh như thế vạch ra với Lâm Thanh Mai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!