CHƯƠNG 131: BÁT PHỤ CHỬI ĐỔNG
Biểu cảm bức thiết của Tạ Bân khiến cho Lâm Thanh Mai im lặng.
Cô làm sao có thể khai Lập Gia Khiêm ra chứ!
“Cậu không biết anh ấy.” Nói xong, cô nghiêng người muốn rời đi.
Đôi chân dài của anh ta ngăn lại đường đi của cô, Tạ Bân ép hỏi: “Đến cùng là ai?”
Lâm Thanh Mai có chút không kiên nhẫn: “Là ai có quan trọng hay không? Cậu đừng có hỏi nữa…”
Đột nhiên anh ta cười ra tiếng: “Kỳ thật chị căn bản chính là nói không nên lời đúng không? Trên thực tế liền không có người này! Cái này chỉ là cái cớ để chị từ chối tôi mà thôi!”
Cô bĩu môi đứng thẳng người, từ bỏ: “Tùy cậu nghĩ thế nào đi. Làm phiền cậu tránh ra, anh Thụy còn đang chờ xiên nướng thịt dê.”
Thấy hai đầu lông mày của cô đã có chút chán ghét, anh ta nhịn xuống sự tức giận, cuối cùng vẫn tránh ra.
Lâm Thanh Mai không nhìn anh ta, nhanh chân đi về phía trước.
Cho đến khi cô đã đi được một khoảng cách, Tạ Bân đứng tại chỗ, đột nhiên la lớn: “Lâm Thanh Mai! Tôi sẽ không bỏ qua!”
Cô không quay đầu lại nghĩ thầm từ bỏ cũng được không từ bỏ cũng được, cô thật sự là không quan tâm được nhiều như vậy.
Nhớ tới những người theo đuổi này đã cảm thấy phiền phức trong lòng!
…
Năm mươi phút sau, Lâm Thanh Mai về tới phim trường của đoàn làm phim, trong tay cô còn mang theo nước ô mai ướp lạnh cùng thịt dê nướng vẫn còn hơi nóng đi vào phòng trang điểm của Bạch Cảnh Thụy.
Bạch Cảnh Thụy còn đang quay cảnh diễn đêm, còn chưa trở về.
Cô liền định ngồi ở trên ghế sa lon, nghiên cứu một chút nhân vật nữ số bốn.
Xem không đến năm phút, cửa phòng hóa trang đột nhiên bị người dùng lực lớn đẩy ra, cửa “ầm” một tiếng đập vào tường rồi bắn trở về.
Chương Ngọc Lan đứng ở cửa, gương mặt tức giận nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Mai, cô ta một tay chặn cửa, đôi mắt cũng không chớp một cái.
Chương Ngọc Lan nói một câu với trợ lý Vương Lan Lan ở phía ngoài cửa: “Lan Lan, canh giữ ở cửa cho tốt!”
Dứt lời cô ta liền trực tiếp đi vào giữa phòng trang điểm, đưa chân hung hăng đá vào cửa, đóng cửa lại.
Nhìn khí thế hung ác của cô ta, Lâm Thanh Mai lập tức cảm giác được cô ta đến không có ý tốt, tám phần là có liên quan với Lập Tư Thần.
Cô không nói gì, đợi đến khi Chương Ngọc Lan tự mình mở miệng.
Lúc này biểu cảm của Chương Ngọc Lan có chút âm trầm kinh khủng, đầu cô ta đeo đầy trâm cài hoa lệ, một thân hoa phục màu đỏ chót tơ lụa giống như là đoá hoa anh túc diễm lệ.
Ấn kí đuôi cáo màu đỏ ở trên trán của cô ta có mấy phần yêu khí, Chương Ngọc Lan bén nhọn mà hỏi: “Lâm Thanh Mai! Cô thành thật nói cho tôi, có phải là cô nói gì không nên nói với Lập Tư Thần đúng không?”
Lâm Thanh Mai sững người lại, cô trấn định mà hỏi: “Tôi không rõ ràng ý của cô Chương.”
“Giả vờ! Cô cứ tiếp tục giả vờ đi! Có lá gan nói lung tung vì sao không có can đảm để thừa nhận? Còn nói cô ngủ ở sảnh phía tây, tôi và Lục Tinh Anh đều suýt chút nữa đã bị cô lừa gạt! Mau giao đoạn ghi âm mà cô lén ghi được ra đây!” Trong mắt của Chương Ngọc Lan là oán hận cùng lửa giận thật sâu.
Cô ta khiến cho Lâm Thanh Mai lâm vào trầm tư, xem ra Lập Tư Thần và Chương Ngọc Lan đã ngả bài, thậm chí còn nói ra sự tồn tại của ghi âm.
Xem ra nhàn rỗi quản chuyện này đã rước họa vào thân…
Nhưng Lâm Thanh Mai cũng không tính cứ như vậy thừa nhận, cô bình tĩnh nói: “Cô Chương, tôi thật sự không biết cô đang nói gì, tôi cũng không có đồ mà cô nói.”
Đối mặt với Lâm Thanh Mai liều chết không thừa nhận, Chương Ngọc Lan phát điên lên: “Lâm Thanh Mai, đồ chết tiệt rác rưởi! Đồ hư hỏng! Cô nói đi! Có phải là cô đưa ghi âm ghi trộm được cho Lập Tư Thần nhìn hay không? Cô đừng có cãi chày cãi cối! Nếu như không phải do cô, thì làm sao anh ấy lại đột nhiên nhắc chuyện chia tay với tôi? Rõ ràng anh ấy sắp cầu hôn tôi…”
Nhìn xem cảm xúc của Chương Ngọc Lan sắp mất khống chế, trong đầu Lâm Thanh Mai vang lên một tiếng cảnh báo, cô hạ lệnh đuổi khách: “Chuyện riêng tư của cô và bạn trai cô không liên quan gì với tôi cả! Nếu như cô Chương lại tiếp tục mắng, tôi cũng chỉ có thể gọi bảo vệ để cô trút giận!”
Thái độ của cô khiến cho Chương Ngọc Lan rốt cục nhịn không được lao đến, cái gì là tu dưỡng, cái gì là thân phận đều bị cảm xúc tức giận đến cực điểm chiếm cứ đại não, cô ta giương nanh múa vuốt thét to: “Lâm Thanh Mai tôi liều mạng với cô! Tôi muốn đánh vỡ mồm cô…”
Lâm Thanh Mai đã sớm có phòng bị, trước khi cô ta xông lên, trong nháy mắt cầm khăn mặt ở trên ghế sa lon vứt vào mặt của cô ta.
Chờ đến khi Chương Ngọc Lan kéo được khăn mặt ở trên trâm cài đầu xuống, cô ta đã trơ mắt nhìn Lâm Thanh Mai trốn vào trong phòng thay đồ, chính tai nghe được tiếng khoá trong tay.
Chương Ngọc Lan mất lý trí cởi giày cao gót gỗ hình chiếc thuyền của mình ra, liều mạng đánh vào cánh cửa, vừa đánh vừa hét to: “Lâm Thanh Mai, cái đồ con rùa rụt đầu như cô, cút ra đây! Nhìn tôi không đánh chết cái miệng thối của cô! Con mẹ nó cô không cần mặt sao! Cô chính là đồ chết tiệt được một con điếm nuôi lớn…”
Càng mắng càng khó nghe, từ ngữ khiến cho Lâm Thanh Mai thậm chí đều sợ hãi thán phục năng lực thô tục của Chương Ngọc Lan, tại sao có thể mắng đến mức không có điểm mấu chốt như thế…
Mặc dù cô rất tức giận, rất muốn lao ra đánh cho cô ta một bàn tay, Chương Ngọc Lan đều chửi cả nhà cô rồi, cho dù là ai cũng không nuốt được cục giận này!
Nhưng chỉ có lý trí không khiến cô không dám mở cửa, biết rõ bên ngoài có người phụ nữ đang nổi điên, nếu như cô còn xông ra để cô ta đánh, thì chẳng phải là đáng đời sao?
Huống chi đáy lòng Lâm Thanh Mai cũng có chút chột dạ, quả thực cô bí mật báo cho Lập Tư Thần dẫn đến Chương Ngọc Lan chia tay với Lập Tư Thần.
Cô không khỏi cảm thán, xen vào chuyện bao đồng cũng phải có năng lực để xen vào chuyện bao đồng.
Lúc trước chỉ là không hi vọng Lập Tư Thần bị lừa, nhưng ai có thể nghĩ tới về sau lại có một loạt chuyện như vậy đâu.
Chương Ngọc Lan dùng sức cầm guốc gỗ hình cái thuyền, gõ cửa, nếu Lâm Thanh Mai đi ra, có khả năng cô sẽ bị gõ bể đầu!
Lúc này, bên ngoài cửa phòng trang điểm vang lên một giọng nói lạnh lẽo.
Bên trong Phòng trang điểm ồn ào lớn tiếng như vậy, cho dù là cách một cánh cửa đều bị nhân viên công tác đi ngang qua bên ngoài nghe được, có người sớm chạy đi báo tin cho Bạch Cảnh Thụy.
Bạch Cảnh Thụy lập tức dừng việc quay phim chạy tới, thậm chí đến cả đạo diễn đều đến đây.
Vương Lan Lan vẫn luôn chặn lại ở cửa, bị Bạch Cảnh Thụy trừng mắt đe doạ liền bị dọa lùi sang một bên.
Khi hai người Bạch Cảnh Thụy cùng đạo diễn đi vào phòng trang điểm, Chương Ngọc Lan mới dừng việc phá cửa lại.
Lâm Thanh Mai trốn ở phòng thay quần áo vẫn không dám mở cửa ra.
Cô im lặng không dám thở nghe động tĩnh bên ngoài, chính tai nghe được đạo diễn mang theo Chương Ngọc Lan rời khỏi phòng trang điểm.
Không bao lâu sau, Bạch Cảnh Thụy liền đến gõ cửa phòng thay quần áo: “Thanh Mai, cô đi ra ngoài đi, Chương Ngọc Lan đã đi rồi.”
Lúc này Lâm Thanh Mai mới mở cửa.
Đợi sau khi cô ra ngoài, Bạch Cảnh Thụy cũng đóng và khoá lại cửa phòng trang điểm một lần nữa.
Anh ta ngồi xuống ghế sô pha, gương mặy âm trầm hỏi: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tôi hi vọng cô đừng giấu diếm, chuyện này sẽ không bỏ qua như vậy đâu, Chương Ngọc Lan mất lý trí đến cả hình tượng cũng không để ý! Có thể thấy được chuyện này đối với cô ta mà nói đã là giận dữ đến cực hạn.”
Lâm Thanh Mai có chút chột dạ nhìn anh ta một cái, cúi đầu đứng ở chỗ đó như một học sinh tiểu học phạm sai lầm.
Bạch Cảnh Thụy nhìn sắc mặt của cô hơi trắng bệch, cũng đoán được vừa rồi nhất định cô đã bị hù dọa, trong lòng của anh ta lập tức nổi lên sự đau lòng, ngữ khí tiếp theo cũng hòa hoãn lại không ít: “Đến, ngồi xuống ở bên cạnh tôi, từ từ nói.”
Lâm Thanh Mai ngước mắt nhìn anh ta một chút, bước chân đi tới.
Đợi đến khi cô ngồi xuống, tổ chức lại ngôn ngữ, sau đó liền bắt đầu nói về tiền căn hậu quả của chuyện đó.
Đương nhiên khi nói, Lâm Thanh Mai không hề nói về việc Lập Tư Thần mất khống chế hôn cô cùng đưa chiếc nhẫn cho cô để giữ.
…
Mười phút sau, sắc mặt Bạch Cảnh Thụy không tốt lắm, anh ta đương nhiên là có chút trách cứ Lâm Thanh Mai xen vào việc của người khác.
Nhất là chuyện đời tư dính đến diễn viên của đoàn làm phim!
Nhưng Lâm Thanh Mai đã quản, chuyện cũng đã phát sinh, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết.
Bạch Cảnh Thụy níu: “Điện thoại cá nhân của Lập Tư Thần còn ở chỗ cô sao?”
Cô gật gật đầu: “Tôi gọi điện thoại cho anh ta, anh ta nói có việc ở Thành phố A tạm thời không rảnh đến thành phố Z.”
“Cô đưa điện thoại cho tôi, hiện tại tôi gọi điện thoại cho anh ta.”
Lâm Thanh Mai lập tức mở túi xách ở trên ghế salon ra, từ bên trong lấy chiếc điện thoại màu đen của Lập Tư Thần ra.
Sau khi Bạch Cảnh Thụy nhận lấy từ trong tay cô, trực tiếp mở màn hình điện thoại di động ra, mặc dù pin ở bên trong đã không nhiều lắm, nhưng đủ để gọi điện thoại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!