CHƯƠNG 107: NÓI THẲNG THẮN
Lâm Thanh Mai nhất thời không hiểu hàm ý thật sự trong lời của Bạch Cảnh Phong, vẻ mặt cô lúng túng: “Ý của ngài Bạch là?”
Mặc dù cô cố ý dồn hết lực chú ý lên người Bạch Cảnh Phong, nhưng sự căng thẳng trong lòng đã khiến lòng bàn tay cô đầy mồ hôi lạnh.
Cho dù Lập Gia Khiêm không nói gì, chỉ im lặng ngồi trên sofa nhưng anh vẫn là tồn tại mạnh mẽ nhất đối với cô.
Liều mình lơ anh đi, nhưng trái tim không an phận lại kịch liệt nhảy lên vì sự tồn tại của Lập Gia Khiêm.
“Cô Lâm, cô thật sự không biết tôi đang nói gì sai? Không phải cậu Lãnh phía sau tôi đây là ông chủ trước kia của cô hay sao? Hơn nữa, cô còn là người phụ nữ của cậu ấy…”
Lâm Thanh Mai lập tức ngắt lời Bạch Cảnh Phong: “Ngài Bạch, ngài đừng nói như thế… Tôi đã từ chức rồi.” Cô cũng không còn là người phụ nữ của anh nữa.
Đôi mắt lạnh lùng ngàn năm không thay đổi của Lập Gia Khiêm nhìn về phía Lâm Thanh Mai, cuối cùng anh cũng không ở lại thêm được nữa, bỗng đứng lên.
“Cảnh Phong, chúng tôi đi trước đây.”
Cánh tay anh duỗi ra độ cong tiêu chuẩn, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh lập tức khoác lấy cánh tay anh, hai người giống như một cặp đôi hoàn mỹ khiến người khác ca thán hâm mộ.
Bạch Cảnh Phong nói: “Không tiễn nhé.”
Sau khi bọn họ rời đi, ánh mắt của Bạch Cảnh Phong lại dừng trên người Lâm Thanh Mai lần nữa.
Anh ta bỗng vỗ tay, ánh mắt có chút tán thưởng.
Lâm Thanh Mai không hiểu, nhìn anh ta.
“Cô Lâm, tôi nói với cô một cách cực kỳ chắc chắn, cô đã qua thời gian thử việc.” Bạch Cảnh Phong đi về phía sofa, ngồi xuống.
Cô hỏi: “Xin lỗi, ngài Bạch, tôi thật sự không hiểu anh đang nói cái gì…”
Bạch Cảnh Phong khẽ cười: “Hay là cô ngồi xuống đã, tôi sẽ nói cho cô đáp án mà cô muốn biết.”
Lâm Cảnh Mai đi tới khoảng cách thích hợp, ngồi xuống.
Anh ta nói: “Đối mặt với cấp trên cũ và người đàn ông đã từng chung chăn gối, cô Lâm có thể không trốn tránh mà công tư phân minh, điểm này tôi rất thích. Tôi cần một trợ lý thực tập có tinh thần chuyên nghiệp, không có kinh nghiệm cũng không sao, làm quen một khoảng thời gian thì sẽ từ từ thích ứng.”
Lời của Bạch Cảnh Phong đã rất rõ ràng, Lâm Thanh Mai hơi bất lực, nói: “Xem ra ngài Bạch đã biết quan hệ trước kia của tôi và Lập Gia Khiêm.”
“Ừ.”
Cô không hiểu, hỏi: “Nếu ngài Bạch đã biết, vậy vì sao còn tuyển tôi chứ?”
Anh ta khẽ cười: “Cô Lâm, tôi đã nói rồi, tôi cần một trợ lý thực tập công tư phân minh, cô chính là một người như thế. Trước kia quan hệ của cô và Lập Gia Khiêm là gì, tôi không hề quan tâm, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là đủ rồi.”
Lâm Thanh Mai nghĩ tới người phụ nữ vừa rời đi, cô khẽ hỏi: “Ngài Bạch, tôi muốn biết quan hệ của Lập Gia Khiêm và người phụ nữ vừa rời đi là gì? Vì vừa rồi tôi nói sau nàt tôi sẽ thường xuyên gặp hai người họ…”
Bạch Cảnh Phong cười thần bí: “Tôi nghĩ là cô Lâm đã hiểu cô ấy là ai rồi.”
Lời của anh ta khiến lòng Lâm Thanh Mai trầm xuống, lẽ nào người phụ nữ này chính là vợ sắp cưới của Lập Gia Khiêm…
Mặc dù lòng hơi nhói đau, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười: “Ngài Bạch, tôi muốn hỏi, bao giờ thì tôi có thể bắt đầu làm việc?”
Mặc dù Lâm Thanh Mai cố ép mình cười, nhưng sự đau đớn và khổ sở trong mắt cô sao có thể qua được ánh mắt của anh ta cơ chứ.
Nếu đã thích Lập Gia Khiêm như thế, vì sao còn lựa chọn rời đi?
Bạch Cảnh Phong trước giờ không quan tâm đến tình cảm cá nhân của người khác, lần đầu tiên nổi tính hóng hớt, anh ta sầm mặt nói: “Trước khi tôi nói cho cô thời gian làm việc, tôi có một vấn đề cuối cùng muốn hỏi cô Lâm, hy vọng cô có thể trả lời thành thật.”
Để có được công việc này, để chứng minh sự chuyên nghiệp của mình, cũng để chứng minh Bạch Cảnh Phong không nhìn nhầm mình, Lâm Thanh Mai bình tĩnh nói: “Ngài Bạch cứ hỏi.”
“Tôi muốn biết quan hệ thật sự của cô Lâm với ngôi sao ca nhạc Tạ Bân, những tấm ảnh được tung ra trên mang cũng không phải là ảnh ghép đơn giản như thế…”
Ánh mắt Bạch Cảnh Phong nhìn cô không có khinh thường và coi nhẹ, mà chỉ có sự thâm sâu khiến người khác nhìn không thấu.
Nhớ tới chỗ ảnh trên mạng, Lâm Thanh Mai rất bất lực, góc chụp rất khéo léo, mặc dù không có da thịt lộ ra, nhưng cô dựa vào lòng Tạ Bân ngủ, hai người ôm lấy nhau, tịa ra không gian tưởng tượng rất lớn.
Vốn Lâm Thanh Mai muốn để Lập Gia Khiêm hiểu lầm hẳn, nhưng cô không muốn ảnh chụp cô và Tạ Bân ngủ chung bị người khác tung ra.
Lúc đó cô cũng sốt ruột gọi điện cho Tạ Bân, anh ta nói anh ta sẽ phái người xử lý chuyện này.
Chuyện này ảnh hưởng quá lớn tới cô, tối qua mẹ cô – Vương Lệ Hằng cũng gọi điện tới nói chuyện với cô hơn 1 tiếng đồng hồ, nói là họ hàng ở quê đều đã biết.
Để họ hàng không hiểu nhầm Lâm Thanh Mai ngoại tình, Vương Lệ Hằng chỉ đành thảng thắn thừa nhận sự thật Lâm Thanh Mai đã ly hôn.
Để họ hàng tin tưởng, Vương Lệ Hằng còn không tiếc lấy ra bằng chứng Trần Hoàng Khôi ngoại tình để cho họ xem, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ đổi lại lời đàm tiếu của họ hàng.
Nói người trẻ tuổi bây giờ quá tùy tiện, coi hôn nhân là trò trẻ con, nói một cô bé tử tế như Lâm Thanh Mai đến thành phố lớn liền thay đổi…
“Cô Lâm?”
Giọng nói của Bạch Cảnh Phong gọi lại dòng suy nghĩ phiêu đãng của Lâm Thanh Mai, vấn đề của anh ta khiến cô lập tức nhớ lại những chuyện linh tinh kia.
Lâm Thanh Mai than thở: “Nếu tôi nói tôi và Tạ Bân chỉ là bạn bè bình thường, căn bản không có xảy ra chuyện gì không chính đáng, ngài Bạch có tin tôi không?”
Sự tự giễu trong lời nói của cô khiến Bạch Cảnh Phong hơi không nỡ, anh ta nghiêm túc nói: “Tôi tin.”
Trong mắt Lâm Thanh mai lóe lên ánh chua sót: “Vì sao ngài Bạch lại tin tôi?”
Bạch Cảnh Phong khẽ cười thành tiếng, ánh mắt trở nên tự tin: “Dựa vào trực giác và trải nghiệm của tôi.”
Mặc dù là lần đầu tiên gặp Bạch Cảnh Phong, nhưng nhân phẩm của anh ta càng thêm chân thật đáng tin trong lòng Lâm Thanh Mai.
Khi rời đi, Bạch Cảnh Phong nói với Lâm Thanh Mai thời gian làm việc.
Hai ngày sau chính thức đi làm, cô cần phải tới khu phim trường ở thành phố Z để quay phim với anh ta.
Sau khi Thanh Mai rời đi, Bạch Cảnh Phong cầm điện thoại ở nơi khá kín trên sofa, màn hình hiển thị đang kết nối cuộc gọi, đối phương chính là Lập Gia Khiêm.
“Thế nào, đã nghe rõ chưa? Đây là đáp án mà cậu muốn sao?” Giọng điệu của Bạch Cảnh Phong hơi mang ý cười.
Lúc này Lập Gia Khiêm đang lái xe, nói một câu: “Tôi đang lái xe, ngắt máy đây.”
Bạch Cảnh Phong hừ lạnh: “Già mồm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!