Lê Hân Đồng giương mắt lên trừng anh ta, lấp đầy trong ánh mắt người đàn ông là sự khinh thường và khinh thường.
Lê Hân Đồng vô cùng căm phẫn, mở
miệng đúng mực: “À không phải là ba bản vẽ thiết kế sao, tôi nhất định sẽ giao đúng giờ.”
Cô ấy thề cho dù mất ngủ cả đêm cũng sẽ tranh thủ làm ra bản vẽ thiết kế, để xem anh ta còn dám coi thường người khác nữa hay không.
Mão Dục mới nhếch môi hài lòng, “Tốt lắm nhưng phải đảm bảo số lượng và chất lượng. Nếu như tôi không hài lòng cô phải vẽ lại từ đầu, cho đến khi tôi hài lòng.’
Nói xong nhấc chân rời đi, khi lướt qua còn cố ý đụng trúng Lê Hân Đồng.
“Đồ biến thái” Lê Hân Đồng hạ giọng chửi rủa, quay người vung nắm đấm dữ tợn phía sau lưng anh ta.
Cần phải đến khi anh hài lòng?
Tào lao! Nếu như anh ta cố ý nói không haì lòng, chẳng phải muốn cô cứ vẽ tiếp sao.
Gặp phải cấp trên biến thái như vậy, Lê Hân Đồng chợt cảm thấy sự nghiệp sau này của mình thật âm u và ảm đạm.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên, là Bạc Diễn Thần gọi đến.
“Trưởng phòng Lệ đang ở đâu vậy.” Giọng nói hài hước từ đầu dây bên kia truyền đến.
Người đàn ông nghe có vẻ tâm trạng rất tốt, còn xưng hô với cô là trưởng phòng Lê, thật là khiến cô dở khóc dở cười, “Báo với Bạc tổng, tôi đang ở lầu 10, bây giờ vừa đi ra từ phòng nhân sự.”
“Sao nghe giọng nói uể oải vậy có phải mệt hay không, Bạc Diễn Thần nói, “Đến phòng làm việc của anh một chuyến, thư giãn một chút.”
Lê Hân Đồng
Sao cô cảm thấy từ thư giãn này kì kì, không nên là cái kiểu thư giãn đó chứ.”
“Em không mệt. Em phải lập tức trở về phòng làm việc vẽ thiết kế.” Lê Hân Đồng tìm một lí do quang minh chính đại.
“Có nhân viên tận tâm giống em thế này, tập đoàn Red lọt vào top 500 trên thế giới
trong ngày một ngày hai thôi.” Bạc Diễn Thần cười ha hả: “Đừng có liều mạng như thế. Ngày mai em mới chính thức nhận việc, hôm nay em vẫn là trợ lí đặc biệt của anh. Mau qua đây, anh tìm em có chuyện nghiêm chỉnh.”
Bạc Diễn Thần nói đến lí do này, Lê Hân Đồng thật sự không còn cách nào từ chối nữa: “Được, em lập tức qua ngay.”
Trong phòng làm việc của chủ tịch Bạc Diễn Thần ngòi trên ghế điều hành phê duyệt tài liệu, nhìn thấy Lê Hân Đồng tiến vào, anh ấy đặt tài liệu xuống hướng phía cô ấy dang rộng cánh tay, “Qua đây”
Lê Hân Đồng nâng mi mắt mệt mỏi, ồ một tiếng, đi qua phía Bạ Diễn Thần.
Bạc Diễn Thần ngẩn ngơ, kéo tay của cô ấy: “Sao được thăng chức lại không vui.”
Lê Hân Đồng lắc đầu: “Thực ra được thăng chức hay không em không để ý, em chỉ thích thiết kế nội y mà thôi.’
Bạc Diễn Thần ôm cô ấy lên đùi: “Anh biết, anh đều biết. Việc bổ nhiệm và miễn nhiệm
nhân sự của bạn là một cuộc bỏ phiếu quyết định của ban lãnh đạo cấp cao của công ty. Đa số mọi người đều cho rằng em phù hợp tại bộ phận thiết kế quần áo nữ. Mặc dù anh là chủ tịch nhưng cũng phải tôn tọng quyết định của tập thể, đúng không?”
Lê Hân Đồng ngẩn ngơ, thì ra là như vậy. Cô ấy còn cho rằng chủ ý của Bạc Diễn Thần tạm thời thay đổi.
“ừm. Em hiểu rồi. Em không phải có ý kiến khác với sự bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự, chỉ là em sợ năng lực của bản thân có hạn, những đồ thiết kế ra không đạt được yêu cầu của thương hiệu lớn như Red.” Lê Hân Đồng chỉ nói một nửa những lời trong lòng.
Bởi vì thiết kế những thứ này mỗi người có một cách nhìn khác nhau, nếu như có người cố tình vạch lá tìm sâu, nói những đồ thiết kế của cô ấy không đẹp, cô ấy cũng bó tay.
Bạc Diễn Thần nhẹ nhàng vén cọng tóc mái của cô ra sau tai: “Năng lực của em anh rõ ràng nhất. Hãy yên tâm và dũng
cảm đi làm đi. Tất cả thứ khác đã có anh.