Lời của Bạc Diễn Thần như thể sét đánh ngang tai, trong chốc lát đã làm tan tành nguyện vọng tươi đẹp của Khưu Khanh Khanh.
Vợ? Anh ấy thật sự đã kết hôn rồi sao? Người phụ này là mẹ kế của ức Đồng sao?
“Cô giáo Khưu, xin chào. Tôi là mẹ của ức Đồng, tôi họ Lê. Bố của bé khá bận rộn. Sau này có việc gì cô cứ liên lạc trực tiếp với tôi.” Lê Hân Đồng nói.
Sắc mặt của Khưu Khanh Khanh
càng thêm khó coi.
Mấy ý này là cố ý không để cô ta liên lạc với Bạc Diễn Thần sao? Vừa kết hôn đã khoe khoang với điệu bộ của nữ chủ nhân, làm cho ai xem? Cho rằng bản thân là vợ chính phái thì ghê gớm lắm sao?
Haiz ghê gớm nữa thì cùng chỉ là vợ sau mà thôi.
Đứa bé ức Đồng đáng yêu tinh quái như thế sẽ chấp nhận người mẹ kế như cô mới lạ đấy, xử lí mối quan hệ với con riêng không tốt thì chờ bi Bac Diễn Thần cho
rớt đài đi haha.
Khưu Thanh Thanh trong lòng rủa thầm, trên mặt tuy rằng nở nụ cười thật tươi, chỉ là nụ cười quá đột ngột, hoài nghi là nụ cười giả tạo.
“Được. Tôi sẽ kịp thời phản hồi tình hình của ức Đồng với cô. Cũng hoan nghênh cô thảo luận với tôi về tình hình của con ờ nhà. Chúng ta cùng nhau cố gắng để con lớn lên vui vẻ khỏe mạnh.” Khưu Khanh Khanh nói rất trôi chảy, giống như đã đọc rất nhiều lần.
“Vậy làm phiền cô giáo Khưu rồi.” Bạc Diễn Thần nói.
“Nào có nào có, coi anh nói kìa, tôi là cô giáo, đây là chuyện tôi nên làm thôi.” Khưu Khanh Khanh cười nịnh nọt, “Bạc tiên sinh, tuần sau trường mẫu giáo của chúng tôi sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao phụ huynh và học sinh, mỗi em cần phải có một phụ huynh tham gia, đến lúc đó anh nhất định tham gia nhé.”
Chuyện đại hội thể thao cô ta cố ý chỉ nói với Bạc Diễn Thần, rõ ràng là ám thị không cần Lê Hân Đồng tham gia.
Rõ ràng như vậy Bạc Diễn Thần sao lại không nghe ra chứ.
Sợ rằng cô ta lại lảm nhảm luyên thuyên, Bạc Diễn Thần đưa tay lên xem đồng hồ: “Gần đến giờ rồi. Chúng ta nên đi thôi.”
Lê Hân Đồng gật đầu, vẫy tay từ biệt với Khưu Khanh Khanh.