Ánh mắt cô bé xinh xắn vẫn dừng lại trên người Lê Hân Đồng.
Cô ấy nhớ rằng các bạn nhỏ trong lớp thường chê cười ức Đồng là đứa bé không có mẹ.
Thế cô gái đẹp hơn cả nữ chính trong phim này là ai đây.
“ức Đồng, đây là bố và mẹ của cậu hả?” Cô bé hỏi thăm dò.
Tiểu ức Đồng tự hào gật đầu: “Đúng rồi”
“Wow bố và mẹ của cậu đẹp quá, giống như minh tinh trong tivi vậy” Đới Sa Sa thán phục khoa
trương.
“Đó là” Tiểu ức Đồng càng tự mãn hơn, đồng thời bước lên trước rất ga lăng dắt lấy tay của cô bé: “Đi, chúng ta cùng đi vào”
“Được” Cô bé vui vẻ cùng ức Đồng vào lớp học.
Lê Hân Đồng: Vừa gặp cô bé
xinh đẹp liền bỏ bố mẹ đi, như thế này cũng hay ghê
Bạc Diễn Thần: Tiểu tử này
học được bản lĩnh tán gái ờ đâu vậy, anh chưa từng dạy nó nha.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Lê Hân Đồng cười trước: “Xem ra ức Đồng rất biết chăm sóc bạn nữ. Có phài được anh chân truyền không.”
Bạc Diễn Thần thản nhiên nhìn cô: “Anh chỉ biết chăm sóc bà xã của mình.”
Lê Hân Đồng: Thình lình
được tỏ tình, không kìm được mà đỏ mặt.
Bước vào lớp học của ức Đồng, do thời gian vẫn còn sớm, trẻ con đến cũng chưa nhiều, cô giáo cũng không có.
Hai người cưỡi ngựa xem hoa xem qua phòng học, phòng ngủ trưa, khu vui chơi một lần, nhìn thấy tên của ức Đồng trong bảng thành tích trên tường bên ngoài lớp học.
Đứng nhất thi đập bóng: Bạc ức Đồng
Đứng nhất thi nhảy dây: Bạc ức Đồng
Đứng nhất thi đọc diễn cảm: Bạc ức Đồng
Đứng nhất thi kể chuyện: Bạc ức Đồng
Đứng nhất thi vẽ: Bạc ức Đồng
Đứng nhất thi hát: Bạc ức Đồng
Nói chung các cuộc thi lớn nhỏ,vị trí đứng nhất hầu như đều bị ức
Đồng ôm hết.
“wow ức Đồng giỏi quá” Lê Hân Đồng khen ngợi nói, “Đứa bé ưu tú như thế này rốt cuộc làm thế nào mà anh nuôi dạy được vậy.” Đa tài đa nghệ như thế với lại đều học rất tốt, đúng là giỏi toàn diện.
Đây không phải lần đầu tiên Lê Hân Đồng thốt lên như vậy.
Bạc Diễn Thần cũng rất hoang mang, để không thêm gánh nặng cho con, anh chỉ đãng kí cho ức Đồng một lớp vẽ tranh với một lớp piano mà thôi, ức Đồng bình
thường rất ít khi nói với anh ấy về chuyện sờ thích. Thế nên ngay cả anh cũng không biết tại sao con trai lại đa tài đa nghệ như thế.
“Hổ phụ sinh hổ tử.” Bạc Diễn thần chỉ có thể giải thích như vậy.
Lê Hân Đồng: “…” Cô ấy cảm thấy người đàn ông này quá không biết xấy hổ.
Ngoài biết lãnh đạo biết kiếm tiền ra, cô thật sự không nhìn ra Bạc Diễn Thần có tài nghệ gì. Cây đàn piano ở phòng khách trong biệt thự ngay cả chạm anh ấy
cũng không chạm.
“Trò giỏi hơn thầy hậu sinh khả úy, em thấy ức Đồng sau này nhất định mạnh hơn anh.”
Bạc Diễn Thần bĩu môi, mặc dù con trai mạnh hơn mình là chuyện tốt, anh vẫn cảm thấy có chút ghen tị.
“Anh mạnh hay không lẽ nào em không biết” Bạc Diễn Thần cố ý nhéo eo của Lê Hân Đồng một cái.