Bạc Tu Duệ cau mày, biểu cảm rõ
ràng không vui nói: “Đàn ông với kiểu thân phận như Cảnh Hiên ngoài kia có biết bao nhiêu là phụ nữ thèm muốn. Lần này nếu không phải em gái cùa con chủ động câu dẫn nó, nó cũng không đến nỗi phạm phải sai lầm. Giờ nó chủ động nhận sai, cũng thể hiện mong muốn tiếp tục thực hiện hôn ước, đã chứng minh nó đối với con là thật lòng. Phụ nữ phải biết tiến lùi nên cho người ta một cơ hội. Con thông minh như vậy, sẽ không đến đạo lí đơn giản như thế này cũng không hiểu chứ.”
Những từ này của Bạc Tu Duệ đã
xóa sạch đi chút sự tôn trọng mà Lê Hân Đồng dành cho ông ta.
Ông ta lại có thể đổ hết lỗi lên người Lê Tiêu Tiêu, lẽ nào ông ta không biết điều này như một cú vả sao?
Trong lòng Lê Hân Đồng lần đầu thấy bất bình cho Lê Tiêu Tiêu.
Coi như lần đầu là Lê Tiêu Tiêu chủ động dụ dỗ Bạc Cảnh Hiên đi, thế thì sau này nhiều lần như thế thì là chuyện gì, không lẽ mỗi lần đều là Bạc Cảnh Hiên bị ép.
Theo tình huống ngoại tình mà cô
bắt được ngày hôm đó, Bạc Cảnh Hiên có chỗ nào mà bị ép toàn bộ quá trình đều là chủ động, quả thật giống như chó đực động đực.
Bạc Tu Duệ nói như vậy, rõ ràng là có ý bao che cho cháu trai của mình, bị một chiếc lá che mắt, không muốn chấp nhận sự thật này.
Còn chê cô ấy không biết tiến lùi. Haha cô ấy làm sao mà lùi, lẽ nào rõ ràng biết Bạc Cảnh Hiên ngoại tình mà còn mắt nhắm mắt mở, coi giống như không có chuyện gì rồi kết hôn với anh ta,
như thế này mới gọi là người phụ nữ thông minh?
Ha kiểu phụ nữ thông minh này cô ấy không thèm.
“Con có nguyên tắc của riêng minh, cũng có giới hạn làm người, con không thể chấp nhận nửa kia ngoại tình, e là một chút cũng không thể.” Lê Hân Đồng nói lời chính đáng, “Ngoại tình giống như nghiện ma túy, sẽ ăn mòn tâm hồn một người. Có lần một thì sẽ có lần hai và vô số lần sau này. Con không thể sống trong sự phản bội càng không có cách nào vờ như không thấy. Thế
nên từ khoảnh khắc Bạc Cảnh Hiên ngoại tình thì đã định giữa chúng con không có sau này.”
Sắc mặt của Bạc Tu Duệ ngày càng tệ, cảm tình ông ấy nói nhiều như thế, cô gái này một câu cũng không nghe vô.
Trong trí nhớ Lê Hân Đồng là một tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao bây giờ lại trờ nên cứng đầu như vậy, đúng là tức chết ông ấy mà: “Thế nên, con đang trong hôn ước đăng kí kết hôn với một người đàn ông khác”
Lê Hân Đồng sững sờ, cuối cùng
cũng nói đến trọng điểm rồi, cô sớm đã liệu được Bạc Tu Duệ sẽ chất vấn cô chuyện này.
Cô ấy trầm mặc một lát, ngẩng đầu dũng cảm để đón lấy ánh mắt sắc bén của Bạc Tu Duệ: “Bạc lão tiên sinh, con biết hôn ước là ông định ra. Rất xin lỗi, thứ cho con không thể tiếp tục thực hiện.”