Lê Hân Đồng há hốc mồm, “Cũng không cần gấp như thế, em vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Người đàn ông này có phần hơi mạnh mẽ quá. Sao lại hô gió là có mưa liền.
Bạc Diễn Thần cong khóe miệng, hỏi vặn lại: “Cái gì mà chưa chuẩn bị tốt, về mặt tâm lí hay là sinh lí? Nếu như là tâm lí thì em không cần thiết phải lo lắng. Chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Sau khi kết hôn muốn có con ngay là lẽ chính đáng. Với lại năm nay em 24 tuổi, sớm đã đến tuổi phụ nữ trong độ tuổi sinh đẻ rồi, đẻ quá trễ sẽ không tốt cho
sự phục hồi của cơ thể. Nếu như em nói là sinh lí vậy thì anh nghĩ anh cần nhắc nhơ em. Chúng ta đã ngủ cùng nha nhiều lần như thế đều không sử dụng biện pháp an toàn, không chừng trong bụng em đã có rồi.”
Câu cuối này triệt để dọa ngốc Lê Hân Đồng. Cô ấy mới ý thức cúi đầu nhìn xuống bụng của mình. Bạc Diễn Thần nói không sai. Mỗi lần họ ngủ cùng nhau đều chưa từng sử dụng biện pháp, với lại kinh nguyệt của cô trong thời gian gần đây không chuẩn, hoàn toàn có thể đã mang thai.
Nếu như thật sự đã mang thai rồi, sau khi chia taynên làm cách nào sinh em bé đây, con thuộc về ai haiz cho dù thuộc về ai, đối với sự trưởng thành của con đều là một loại tổn thương.
“Không, sẽ không đâu.” Lê Hân Đồng giống như bị thôi miên lắc đầu, “Sẽ không khéo như thế đâu. Làm sao mà có bầu dễ như thế.”
Bạc Diễn Thần không hài lòng cau mày, “Đây là em đang nghi ngờ năng lực về mặt đó của anh sao?”
Người phụ nữ ngớ ngẩn này, lại có thể dám coi thường sức sống những chú tinh trùng của anh ấy. Có lẽ cô ấy sớm đã quên nám đó Tiểu ức Đồng được thụ thai vào lần đầu tiên.
Lê Hân Đồng vội vàng lắc đầu: “Không phải, em không có ý đó. Em cảm thấy”
“Được rồi, đừng giải thích nữa. Anh nói năng tùy tiện thôi, em cũng đừng quá căng thẳng.” Bạc Diễn Thần ngắt lời cô ấy nói, “Có mang thai hay không không phải chúng ta đoán mò là có thể chứng thực. Mang thai là hỷ sự,
yên tâm sinh con. Không có con cũng không cần lo lắng. Mang thai là loại chuyện thuận theo tự nhiên, áp lực quá lớn ngược lại sẽ khó mang thai. Hôm nay anh nói với em những điều này không phải có ý ép em sinh con. Chỉ là muốn cho ức Đồng thêm một người để chơi cùng. Một đứa trẻ lẻ loi rất đáng thương.”
Cách nói này Lê Hân Đồng còn có thể chấp nhận được, nhớ khi còn nhỏ cô ấy cùng mẹ nương tựa vào nhau để sống, sau này mẹ qua đời, cô ấy bị mẹ con Khâu Ái Hoa bắt nạt.
Nếu như có một người anh trai hoặc là một người chị gái, có lẽ tình huống sẽ không thảm hại như thế. Cho dù có một em trai em gái nhỏ hơn cô ấy, ít nhất khi bị thương cũng có người đề chuốc bầu tâm sự.
Nhưng từ đầu đến cuối cô ấy chỉ có một mình. Sao này gặp được Bạc Cảnh Hiên cho rằng đã tìm được nhà của mình lại không may phát hiện mình đã gặp phải một tra nam thế kỷ.
Bạc Diễn Thần thấy cô ấy nhíu mày hồi lâu không trả lời, nắm tay cô ấy: “Sao trách nhiệm trong
lòng nặng nề thế”
Lê Hân Đồng lắc đầu: “Không phải. Em chỉ là đang nghĩ, nếu như em có anh chị em thì sẽ không cô đơn như thế.”
Bạc Diễn Thần nhướng mày: “Bây giờ em có anh vẫn cảm thấy cô đơn”
Lê Hân Đồng: “Em không phải có ý này” Họ không phải đang nói cùng một chuyện sao
Thấy cô ấy căng thẳng như vậy, Bạc Diễn Thần cười lên, kéo cô ấy váo lòng, “Được rồi, anh đùa
em thôi. Chuyện đã qua đừng nghĩ về nó nữa. Bây giờ em gặp anh. Anh sẽ không để em cô đơn nữa. Hây tin anh”
Lê Hân Đồng tựa vào lòng anh ấy, cảm nhận được sự ấm áp chưa từng thấy trước đây. Đã từng không vui suy nghĩ nhiều chỉ thêm buồn. Sau này có như thế nào, cô ấy càng không muốn nghĩ nhiều, cô ấy chỉ muốn trân trọng khoảng thời gian tươi đẹp bên cạnh Bạc Diễn Thần.
Bạc Diễn Thần thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn tựa vào ngực mình, trong đáy mắt có một dịu dàng.
Trong thời khắc yên tĩnh và ấm áp này, bụng của người nào đó bỗng nhiên kêu lên ầm ĩ không đúnh lúc, kinh thiên động địa.
“Đói rồi” Bạc Diễn Thần nhẹ nhàng cười: “Bữa tối muốn ăn gì”