Lê Hân Đồng cuối cùng cũng hiểu tại sao mỗi lần cô ấy nhắc đến mẹ ruột đứa bế, Bạc Diễn Thần lại phản ứng gắt như thế. Thì ra là người phụ nữ này bỏ rơi anh ấy và con, đã 5 nám cũng không xuất hiện một lần.”
Thấy đứa bé khóc thương tâm như thế, trong lòng Lê Hân Đông chua xót, đều trách mình không tốt, không có chuyện gì nhắc đến mẹ ruột con làm gì? Đây có phải kiếm chuyện không?
“ức Đồng ngoan, con đừng khóc nữa. Là mẹ sai rồi. Không nên nhắc đến mẹ con.” Lê Hân Đồng
nhẹ nhàng xoa lưng cho đứa bé từng cái từng cái.
Thằng nhỏ dần dần nguôi ngoai dưới sự an ủi của cô ấy, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn thút thít. Lê Hân Đồng kiên nhẫn vỗ về, dịu dàng giống như con trai của mình sinh ra.
Không biết qua bao lâu, Lê Hân Đồng cảm thấy vai nặng nặng. Nghiêng đầu nhìn thì thấy thằng nhỏ lại có thề ngủ gật trên vai của cô ấy, đôi mi dài còn vương lại giọt lệ, dáng vẻ của thằng bé vừa đáng thương lại vừa đáng yêu khiến người ta thương hại.
Lê Hân Đồng sợ nhiệt độ trong cửa hàng quá thấp, đứa nhỏ nằm thì sẽ bị lạnh. Nếu như cô ấy ôm nó đi thì không chì khoảng cách quá xa, trời cũng rất nóng, rất dễ bị say nắng.
Cô ấy nghĩ rồi gửi một tin nhắn ngắn cho Bạc Diễn Thần.
Rất nhanh, một chiếc Rolls-Royce màu đen đậu trước cửa hàng bán đồ uống lạnh.
Bóng dáng cao lớn của Bạc Diễn Thần bước xuống xe, ngay lúc đẩy của bước vào, trong mắt của nhân viên phục vụ đã lấp lánh
ánh sao: “Hoan nghênh quý khách.”
Theo lẽ thường, nói xong câu này thì hết rồi, nhưng lúc này đây người bước vào không phải người bình thường mà là một nam thần. Cô ấy sao có thể từ bỏ cơ hội bắt chuyện với nam thần đây.
Bạc Diễn Thần vừa nhìn đã thấy Lê Hân Đồng ngồi trước cửa sổ, vừa muốn đi qua đấy thì người phục vụ đó chạy đến trước mặt ngăn anh ấy, “Tiên sinh, anh cần cái gi của hàng của chúng tôi mới ra mắt một loại thức uống mới, vị
vô cùng ngon. Bây giờ đang có khuyến mãi, ly thứ hai tính nửa giá, rất có lợi nha.”
Cô ấy mượn cơ hội chào hàng nhìn Bạc Diễn Thần không kiêng nể gì, ánh mắt đó, thật giống như cả đời chưa nhìn thấy đàn ông bao giờ.
Khóe miệng của Lê Hân Đồng giựt giựt, người đàn ông này cũng quá chiêu ong dụ bướm rồi.
Bạc Diễn Thần dường như đã nhìn quen cảnh tượng thế này rồi, ánh bắt Bạc Diễn Thần thẳng thừng bỏ qua người phục vụ,
cười với Lê Hân Đồng khuôn mặt đã tối sầm.
Nụ cười cùa Bạc Diễn Thần thành công câu hồn của người phục vụ đi. Nhưng hành động tiếp theo của anh ấy thẳng thừng đưa người phục vụ quay trở về với hiện thực.
“Bà xã, anh đến rồi. Con trai để anh bế cho.” Bạc Diễn Thần nói xong, lách qua người phục vụ đi thẳng đến trước mặt Lê Hân Đồng, nhận lấy Tiểu ức Đồng từ tay của Lê Hân Đồng.
Chàng trai nhỏ ngủ rất say, ngay
cả một tiếng lầm bầm cũng không có. Lê Hân Đồng xoa xoa cánh tay vốn đã cứng đờ.
Bạc Diễn Thần tinh tế nhìn thấy động tác cùa người vợ nhỏ, “Tiểu tử này nặng lắm sao, bà xã vất vả rồi, lát nữa về anh xoa bóp cho em.”
Lê Hân Đồng nhìn người phục vụ đã tan nát cõi lòng, thấp giọng nói câu: “Chúng ta mau đi thôi.”
Đưa ức Đồng về phòng đã gần đến giờ ăn trưa. Coco gọi điện đến nói đã đặt xong ghế lô, nhưng Lê Hân Đồng khăng
khăng muốn cùng ức Đồng ở trong phòng, Bạc Diễn Thần đành phải từ chối bữa tiệc, gọi bữa trưa về phòng để ăn.
Gọi đồ ăn xong bước vào phòng ngủ liền nhìn thấy Lê Hân Đồng đang nằm trên giường cúi đầu nghiêm túc nhìn Tiểu ức Đồng.
Bạc Diễn Thần cười: “Người cũng đã ngủ rồi, có cái gi đẹp đâu lúc nãy còn nhìn chưa đủ
_ — _ J» sao.