Hôm nay là sinh nhật của Trắc tổng, cũng chính là kỷ niệm mười lăm năm ngày cưới của vợ chồng ông ấy. Tuy hai người họ không có con chung nhưng vợ chồng luôn hòa thuận và rất yêu thương nhau, lại luôn đối xử chừng mực và rất tốt với con riêng của đối phương.
Anh và cô mua ít quà đến biếu vợ chồng Trắc phu nhân. Hôm nay Phùng Hiểu My cũng đến.
Cô năng nổ phụ giúp đầu bếp của Trắc gia nấu một bữa tiệc nhỏ, thật ra là một bữa ăn gia đình để cùng nhau chia sẻ niềm vui. Trắc tổng không muốn rền rang dù mối quan hệ của ông ấy rất rộng. Chỉ cần một bữa cơm gia đình với đầy đủ thành viên đã cảm thấy rất mãn nguyện và ấm áp. Tuy nhiên, hôm nay Phùng Duy Bảo phải đi công tác xa nên vắng mặt.
Mộc Đoan chẳng ngại thân phận, cũng chẳng vì mình đang mang thai mà muốn hưởng thụ, cô chủ động phụ giúp mọi người, còn tự tay rửa rau quả.
Kẻ không ưa lại cứ cố tình mò đến, Phùng Hiểu My bước đến đứng cạnh cô, lời lẽ tuy nhỏ nhẹ nhưng cứ như thể châm chọc chẳng hề có ý tốt lành.
- Chị đang mang thai sao không nghỉ ngơi mà còn động tay vào việc bếp núc làm gì?
Mộc Đoan thật chán với cái điệu bộ ỏng ẹo lẫn lời lẽ dở hơi của cô ta.
- Tại tôi thích.
Cô trả lời mà chẳng thèm nhìn cô ta, trong khi tay vẫn đang cặm cụi rửa sạch rau quả.
Thái độ thờ ơ của Mộc Đoan khiến cô ta tức tối, Hiểu My nở nụ cười giả lả.
- Để em phụ chị một tay cho nhanh.
Cô chưa kịp trả lời thì Hiểu My đã sấn tới, chẳng chút ý tứ mà đưa tay vào vòi nước cô đang rửa rau quả, tia nước bị lệch hướng, bắn hết vào người cô.
- Ối em xin lỗi, em lỡ tay, em vô ý quá.
Anh từ bên ngoài đi vào, người làm thấy vậy cũng vội đi lấy khăn.
- Em có sao không?
Mộc Đoan lắc đầu:
- Em không sao đâu.
Hiểu My nhìn thấy anh liền thay đổi vẻ mặt nai tơi, ánh mắt ngây ngô như không hề có ý:
- Em xin lỗi, em sơ ý nên mới khiến chị Mộc Đoan bị ướt.
Y Phong không nói gì, hoàn toàn không đặt cô ta trong mắt. Anh đưa cô ra phòng khách, vì không có quần áo để thay nên anh lau và dịu dàng hông khô trang phục cho vợ bằng máy sấy.
- Em ở đây với anh đi, đừng vào trong nữa.
Trong khi cả hai đang thấm thiết thì Hiểu My lại đứng ở một góc mà ganh ghét với hạnh phúc của họ. Nếu ngày trước Mộc Đoan chấp nhận tình cảm của Duy Bảo-anh trai cô ta, thì bây giờ biết đâu cô ta đã có được trái tim của anh. Những suy nghĩ chủ quan, cố chấp của Phùng Hiểu My vẫn không hề lung lay dù sự thật cô ta có làm gì đi chăng nữa thì anh vẫn không bao giờ yêu cô ta.
Bữa ăn uống thân mật của gia đình đang được dọn lên. Vừa lúc người giao hoa đến, chẳng là khi đến đây vợ chồng cô đã ghé shop hoa để nhận bó hoa hồng đã đặt trước nhằm tặng cho Trắc phu nhân.
Nhưng do loại hoa hồng nhập khẩu về hàng chậm so với giờ dự tính của shop nên cửa hàng vẫn chưa gói kịp. Vì vậy anh đã đưa địa chỉ của Trắc gia để lát nữa bó hoa xong nhân viên của cửa hàng sẽ giao đến.
Mộc Đoan đích thân ra cổng nhận hoa, cô vui vẻ bước vào trong nhà để cùng anh tặng hoa cho Trắc phu nhân.
Nhưng vừa đi đến cửa, Phùng Hiểu My bỗng trượt chân té ngã, cô ta chạm vào xô nước lau sàn khiến xô nước ngã ngang, chất lỏng bên trong tràn hết cả ra ngoài.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Mộc Đoan giẫm phải sàn nhà bị ướt rồi trượt chân ngã về sau.
Nhưng tay cô lập tức được nắm giữ lại, chân cô vẫn còn đứng trên sàn. Cô ngước mắt nhìn anh, Y Phong giữ tay cô kéo lại, vòng tay qua eo đỡ lấy cô.
May mắn khi anh vừa nói chuyện với Trắc tổng ở trên lầu xong thì đi xuống. Thấy cô đang cầm hoa, anh vội vàng đi đến cạnh vợ, nào ngờ cô bị trượt chân. Nếu anh không phản ứng nhanh nhạy mà đỡ lấy cô, e rằng hậu quả khó lường.
Tim cô đập mạnh vì cú trượt ngã khiến cô giật mình. Anh dịu dàng bế cô trong khi tay cô vẫn đang cầm bó hoa.
Y Phong thoáng nhìn sang Phùng Hiểu My đã được người giúp việc đỡ đứng dậy.
- Em xin lỗi, em trượt chân ngã nên mới vô tình làm đổ nước.
Ánh mắt anh lạnh lùng và đầy tức giận. Anh thừa biết cô ta cố tình, giở trò với Mộc Đoan dù biết rõ cô đang mang thai, người phụ nữ này thật thâm độc. Nếu lúc nãy anh không kịp thời xuất hiện thì e rằng Mộc Đoan và cả đứa bé trong bụng sẽ gặp nguy hiểm.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Em có sao không?
Cô lắc đầu:
- Em không sao.
Y Phong nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế ngồi, Mộc Đoan chỉ cần có anh bên cạnh thì luôn cảm thấy an tâm và ấm áp. Cô đưa bó hoa ra trước mắt, môi nở nụ cười rạng rỡ:
- Anh xem hoa đẹp chưa này, tươi thật.
Anh vuốt má cô, xem ra không thể rời mắt khỏi vợ khi kẻ ghen ăn tức ở kia cứ muốn kiếm chuyện gây ảnh hưởng đến cô.
- Đẹp nhưng không bằng em.
Phùng Hiểu My dẫu có làm gì đi chăng nữa, dù là nhẹ nhàng hay lẳng theo đuổi cũng chẳng thể lay động được tim anh. Đến cả việc mù quáng đến cố chấp, suy nghĩ nông cạn làm tổn hại người con gái anh yêu, chỉ khiến Y Phong càng thêm chán ghét cô ta.