Cô không mở mắt, lời nói nho nhỏ vì cơ thể mệt lã:
- Em chỉ muốn ngủ.
Vẻ lạnh lùng của Y Phong chợt biến tan khi cô gái nhỏ đang bị ốm, anh ân cần nói:
- Tôi đưa cô đến bệnh viện được không?
Vừa nghe đến đây, lý trí Mộc Đoan như được vực dậy. Cô thản thốt khi anh bảo rằng muốn đưa cô đến bệnh viện, như vậy chuyện cô mang thi sẽ bại lộ mất. Hơn nữa, có lẽ do mệt mỏi quá mức nên cô đã quên việc mình đang mang thai, cô cần nghĩ đến đứa nhỏ.
Mộc Đoan gượng sức, cô mở mắt nhìn anh:
- Em không muốn đến bệnh viện. Em sẽ ăn để uống thuốc.
Cô chống tay xuống giường cố sức ngồi dậy, Y Phong nhẹ nhàng đỡ cô, đặt chiếc gối nằm phía sau để cô tựa lưng vào.
Lúc cô ốm thế này anh mới để tâm mà ngó đếm một chút, nhưng cô lại không đủ sức để thấy vui mừng.
Dì Tuyết mang cháo lên phòng cho cô, là do anh căn dặn dì ấy nấu khi biết cô bị sốt.
Cô đưa tay cầm lấy bát cháo nhưng anh đã nhận lấy:
- Để tôi đút cô.
Mộc Đoan không khỏi ngạc nhiên trước sự chu đáo dịu dàng này của anh. Có lẽ vì Y Phong thương hại cô, hơn nữa nếu để cô bệnh nặng ở nhà anh thì cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Nhưng dù sao được anh đối tốt, trong lòng cô liền không tránh khỏi cảm giác vui mừng.
Đang mang thai lại bị hành sốt, cô chẳng muốn ăn gì cũng chẳng thèm gì cả. Được vào muỗng cô đã lắc đầu không chịu mở miệng.
- Ráng ăn một chút nữa thôi.
Cô thở một hơi uể oải:
- Em không muốn ăn nữa.
Mộc Đoan không muốn ăn thêm nên anh cũng chẳng ép xô.
Y Phong đưa thuốc hạ sốt cho cô uống, cẩn trọng đỡ cô nằm xuống giường rồi chườm khăn mát hạ nhiệt.
Kể ra anh chăm vợ ốm cũng rất chu đáo, còn ngồi bên cạnh trông nom cô cả đêm.
Chợp mắt cạnh giường được một chút anh lại giật mình tỉnh giấc, sờ tay lên trán cô xem cô đã hạ sốt chưa.
Rạng sáng anh thức giấc kiểm tra tình trạng của cô. Y Phong nhìn thấy tay Mộc Đoan đang nắm lấy tay anh.
Anh bấm nhiệt kế, thấy nhiệt độ cơ thể cô đã bình thường trở lại nên anh cũng nhẹ cả người.
Đến khi cô tỉnh giấc thì anh đã đi làm, cô ngồi dậy, chiếc khăm chườm trên trán rơi xuống. Mộc Đoan cầm lấy chiếc khăn, nhớ đến cử chỉ dịu dàng, ân cần của anh tối hôm qua, cô thật sự rất hạnh phúc.
- --------------------------------
Vài ngày sau, cô cùng anh đến Thẩm gia dùng cơm. Bà Ân Tố Miêu nhìn thấy con trai ruột và con dâu (cũng là con riêng của chồng bà) đến thì trong lòng không khỏi vui mừng.
- Các con đã đến rồi, mẹ mong hai con từ hôm qua đến giờ.
Gia Luân cũng ở trong nhà chạy ra đón anh chị của mình.
Trước khi đến Thẩm gia, cô và anh đã thống nhất với nhau sẽ diễn màn kịch hôn nhân hạnh phúc.
Tuy nói như vậy nhưng người cần diễn thực chất chỉ có mỗi anh. Cô yêu anh là thật lòng, luôn mong muốn được bình yên, vui vẻ ở cạnh anh. Chỉ mỗi Y Phong là vô tâm, xem chuyện ở cạnh cô như một hợp đồng hôn nhân có thời hạn.
Thẩm tổng nhìn thấy con gái hạnh phúc thì cũng lấy làm yên lòng. Y Phong cũng rất biết cách khiến ba vợ và mẹ mình yên tâm. Trong bữa ăn chu đáo gắp thức ăn cho cô.
Nếu chẳng rõ ẩn tình bên trong thì bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một cặp vợ chồng son có đời sống hôn nhân vô cùng viên mãn.
- Hôm nay hai đứa ở lại Thẩm gia đi, ba sẽ cho người dọn dẹp phòng của Mộc Đoan để hai con nghỉ ngơi. Lâu lâu mới có dịp hai vợ chồng con về thăm ba mẹ mà.
Bà Ân Tố Miêu cũng mỉm cười tán thành ý của chồng:
- Đúng đó, dù sao cũng đã muộn, các con ở lại đây một đêm đi. Bây giờ về nhà cũng khá xa.
Cô đưa mắt nhìn sang anh, bây giờ chuyện đi hay ở do anh quyết định. Mộc Đoan đã chắc nịch trong lòng ạn sẽ từ chối lời đề nghị của ba mẹ vì có Y Phong sẽ không thích ở cùng phòng với cô.
Nhưng câu trả lời của anh khiến cô phải bất ngờ:
- Dạ được.
Cô vừa khó hiểu vừa hoang mang, anh thừa biết ở lại Thẩm gia thì phải ngủ chung phòng với cô, vậy mà vẫn chấp nhận sao?
Giọng nói phấn khởi của Gia Luân cất lên:
- Vậy thì hay quá. Em đang có vài bài toán không biết cách giải, có hai anh chị ở đây thì em có thể nhờ hai người dạy em được rồi.
Thời còn đi học, Y Phong và Mộc Đoan học rất giỏi, sau này cả hai trùng hợp học cùng ngành quản trị kinh doanh tại một trường đại học có tiếng. Nói đúng ra, anh và cô là cặp đôi "môn đăng hậu đối" khi xét về gia cảnh, học thức lẫn ngoại hình của đôi bên. Thật sự là xứng đôi vừa lứa, chỉ tiếc người trong cuộc lại là Y Phong lại không muốn giữ lấy mối lương duyên tốt đẹp này.
Cô nở nụ cười nhìn Gia Luân đáp:
- Được rồi. Lát nữa dùng cơm xong chị sẽ hướng dẫn em làm bài.
Gia Luân nhìn anh trai cùng mẹ khác cha và cũng là anh rể mặt lạnh:
- Anh Phong, em cũng cần anh chỉ bài nữa.
Y Phong gắp miếng thịt bò to tướng bỏ vào bát của Gia Luân:
- Anh biết rồi nhóc.
Gia Luân nghe vậy vội phản đối:
- Nhóc gì chứ, người ta lớn rồi mà.
Mọi người không nhịn được biểu cảm của Gia Luân nên bật cười. Không khí bữa cơm cũng trở nên ấm áp hơn hẳn.