Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cạm Bẫy Dịu Dàng

Rạng sáng, Nam Chức, Trần Diệp An và Triệu Manh Manh bước ra từ sở cảnh sát.

Làn gió mát buổi sáng xào xạc thổi bay những chiếc lá rơi xung quanh chân bọn họ, đột nhiên sinh ra cảm giác hiu quạnh không cần phải nhuộm màu cũng đem tới không khí như trong MV 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》.

“Chuyện này…”

Triệu Manh Manh cũng đã tỉnh rượu, cũng không còn nhớ tới bạn trai cũ nữa, bây giờ chỉ muốn bôi dầu vào lòng bàn chân mà chạy mất.

“Em xin lỗi!” Cô ấy cúi đầu xin lỗi: “Sau này em sẽ không bao giờ uống say vì đàn ông nữa!”

Nam Chức: Tôi quan tâm cô uống say vì ai sao!

Trần Diệp An: Tôi quan tâm cô có uống hay không sao!

Nhưng ngay cả khi cổ họng muốn bùng cháy thì chuyện này cũng đã qua rồi.

Triệu Manh Manh bắt taxi rời đi, Trần Diệp An đi theo Nam Chức, chuẩn bị đến nhà cô để nghỉ ngơi.

Trên đường đi, lại không thể không nói thêm vài câu.

“Căn hộ đối diện nhà cậu có người chuyển đến từ khi nào vậy?” Mười vạn câu hỏi vì sao của Trần Diệp An bắt đầu: “Một người sống lù lù ra đấy mà cậu không biết chút nào sao? Cậu có thể quan tâm xem hàng xóm của cậu như thế nào được không?”

Nam Chức siết chặt tay, không khỏi trợn tròn mắt.

Hai chữ “hàng xóm” này chẳng khác gì gậy đập côn trùng, vả bốp bốp vào mặt cô.

Thời gian lùi lại ——

Cảnh sát yêu cầu tên chó kia nói rõ sự việc.

Mặt anh không chút gợn sóng, giọng nói lạnh lùng: “Bọn họ tụ tập tiến hành hành vi sai trái. Cô gái này còn lớn tiếng kêu cứu, yêu cầu bọn họ đừng dùng cái này để dạy dỗ cô ấy. Còn cụ thể là dùng cái gì thì tôi không tận mắt nhìn thấy, cho nên không thể suy đoán được. Nhưng ngay cả khi chỉ là bạn bè vui đùa thì cũng đã hơn 3 giờ sáng rồi, bọn họ gây phiền toái nghiêm trọng cho người dân.”

Chính là một giọt nước cũng không để lọt.

Hoặc là các cô tiến hành giao dịch sai trái; Hoặc là nếu không tiến hành, thì các cô cũng sai.

Sau khi nắm được sự việc, đồng chí cảnh sát đã nhờ anh ký xác nhận vào bản giải trình trên rồi cho phép anh ra về.

Nam Chức giống như một cô gái tham gia vào hành vi khiêu dâm bị túm được, thu mình ngồi trong góc chớp chớp đôi mắt lờ đờ nhìn tên giết người ngàn dao kia ung dung rời đi, như thể chuyện ở đây không liên quan đến anh.

Đặc biệt là khi một nữ cảnh sát yêu cầu cô bỏ khẩu trang ra để đối chiếu với chứng minh thư, cô đã nhìn thấy rõ ràng tên đàn ông chết tiệt này khẽ nhíu mày, xoay người rời đi, giống như chỉ cần nhìn cô thêm một lát sẽ khiến cặp mắt chó của anh bị mù…

Gió thổi vù vù, những đám mây trắng thưa thớt hiện lên mờ ảo trên bầu trời, giống như sương mù rải rác, chuẩn bị mở màn cho cảnh mặt trời mọc.

Trần Diệp An ngáp một cái thật dài.

“Nhưng cái tên hàng xóm của cậu bị ngớ ngẩn à? Thấy phiền thì tới gõ cửa mà nói chuyện! Mẹ nó còn trực tiếp gọi cảnh sát tới, chẳng lẽ ban đêm cảnh sát không cần được nghỉ ngơi sao? Chúng ta không cần mặt mũi sao? Từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên tớ tới sở cảnh sát đó.”

“…”

“Này? Không phải cậu đắc tội với người ta đấy chứ? Tớ càng nghĩ lại càng thấy chuyện này cứ sao sao ý. Cách làm việc của người này thật không bình thường chút nào, sao anh ta có thể…”

Cạch!

Nam Chức giẫm lên một cành cây khô trên đường.

Như vậy còn không phải đắc tội với người ta sao.

Đầu tiên là xấu xí đến nỗi dọa người ta sợ hãi, lại còn theo dõi người ta, còn làm người ta tưởng rằng cô muốn play một trò không gì có thể sống động hơn với mình… Nghĩ lại, người ta không báo cảnh sát mới là kỳ lạ.

Lão Phật gia nên trốn cho thật kỹ, nếu không… Mẹ nó!!!

Nam Chức đột nhiên như giẫm trên phong hỏa luân mà đi thẳng về chung cư.

“Định giết người à?” Trần Diệp An lại ngáp một cái dài, chậm rãi đi theo: “Lúc này người bán bật lửa còn chưa mở hàng đâu.”

Nhưng mà có bật lửa hay không thì cũng vô dụng.

Người đi thì nhà bỏ trống, lão Phật gia cũng sẽ rời khỏi cung điện.

Nam Chức đầy bụng tức giận cuối cùng vẫn phải nuốt nó xuống. Nhưng mỗi khi nhớ đến sự kinh ngạc, sợ hãi, ghê tởm của mọi người ở sở cảnh sát khi nhìn thấy vết ban đỏ trên mặt cô, cô lại muốn đốt nhà.

Đúng, một xã hội được quản lý bởi pháp luật là tốt, vậy thì không hẹn ngày gặp lại.

Nếu không món nợ này cô chắc chắc sẽ đòi lại…

Nam Chức tiếp tục cuộc sống tiểu thư khuê các của mình.

Nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại được “lan tỏa” rộng như vậy, tin cô bị cảnh sát bắt đi giữa đêm đã được lan truyền nhanh chóng trong chung cư.

Số lần cô ra ngoài rất ít, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt tràn ngập sự thăm dò và khinh thường của mọi người dành cho mình.

Có một lần, cô ra ngoài để đi đổ rác.

Trong cầu thang, hai dì đang lau dọn thì thầm.

“Quá không biết tự ái! Bà nói xem tại sao cảnh sát lại chỉ răn đe như vậy thôi chứ? Không phải nên bắt giam lại để quản lý sao?”

“Haizz, hai bên đều tình nguyện mà, cũng không xảy ra chuyện xấu gì, cảnh sát cũng đâu nhàn rỗi như vậy.”

“Cũng đúng. Nhưng, cô gái này… Nên nói như thế nào nhỉ? Dù sao cũng là người câm, thật đáng thương.”

“Người câm thì có thể làm chuyện bậy bạ được sao? Bà cũng bớt cái tính đồng cảm của mình đi.”

“Tôi không…”

Nam Chức không thể nghe được nữa.

Cô hít sâu một hơi, yên lặng về nhà.

Không mất quá nhiều thời gian để đắn đo và suy nghĩ, Nam Chức quyết định chuyển ra ngoài ngay lập tức.

*

Hai tháng sau.

Dư vị duy nhất còn lại của mùa xuân đã bị mùa hè nóng bỏng xua đuổi, người ta không còn phàn nàn mưa phùn mùa xuân nhớp nháp mà chỉ xin mặt trời đừng có tỏa sáng thêm nữa.

Trong văn phòng giám đốc của tòa nhà Quốc tế Thịnh Trân, Lăng Hách đang đứng trước bàn làm việc, cầu xin sự thương xót của Ngôn Trạm.

“Đến chọn nghĩa trang còn không nghiêm ngặt như vậy đâu.” Lăng Hách khoanh tay, bắt đầu đi đi lại lại: “Cũng chỉ là nguồn âm thanh thôi mà, đâu phải ở bên cậu trọn đời trọn kiếp đâu, có cần phải như vậy không!”

Đến mí mắt của Ngôn Trạm còn không nhướng lên, chỉ nhìn báo cáo phân tích trên màn hình, nắm bắt chính xác vấn đề.

“…”

Lăng Hách bị làm lơ lần thứ N + 1.

Dự án máy phiên dịch hợp tác với cục Du lịch thành phố B trước đó thực chất chỉ là hỗ trợ từ thiện, không liên quan đến bất cứ khoản lãi nào.

L.Z khi đó đã yêu cầu các diễn viên lồng tiếng nhập giọng nói vào thực chất là để chọn nguồn âm thanh cho robot Khang Ni phiên bản hai.

Sản phẩm kỹ thuật —— Chính là nắm bắt cơ hội, chiếm lĩnh thị trường.

Trước đây, vì rất nhiều khía cạnh khác nhau của sản phẩm nên đã dẫn tới tin tức bị tiết lộ, do đó đã vô số lần mất đi cơ hội. Vì vậy, L.Z đã mượn cớ máy phiên dịch này để ngụy trang, phòng bị nghiêm ngặt đề phòng có người đoán già đoán non rằng phiên bản thứ hai của Khang Ni chuẩn bị được ra mắt trên thị trường.

Nhưng ai ngờ, chọn lựa lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm được người vừa ý, mà cục Du lịch không trả một xu nào cũng không vui vẻ gì cho cam.

“Hay là tôi nhờ CCTV (*) tìm giúp cậu nhé?” Lăng Hách ngồi xuống ghế sofa, chỉnh lại mái tóc của mình: “Nhưng CCTV cũng không làm thêm mấy vấn đề này đâu! Vậy tôi phải làm thế nào bây giờ?”

(*) CCTV (hay còn gọi là China Central Television): Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc.

Ngôn Trạm đẩy mắt kính lên, không biết là cố tình hay là nghiêm túc, thờ ơ nói: “CCTV không phù hợp với yêu cầu.”

“…”

Mẹ nó, cậu tự đi mà tìm người phù hợp với cậu đi!!!

Cộc cộc cộc ——

Phương Bác bước vào báo cáo công việc.

“Ngôn tổng, khách sạn sáu sao ở Maldives sẽ mở cửa hoạt động thử nghiệm vào tháng tới. Quản lý bên đó muốn mời anh qua.”

Ngôn Trạm nhanh chóng xem văn kiện, ký tên ở dưới rồi trả lời: “Không có thời gian.”

“Công viên trò chơi Lạc Thành mới mở ở thành phố L…”

“Hả?”

Đã hiểu, không có thời gian.

Phương Bác tự động gạch một hàng dài, sau đó lấy USB ra đặt lên bàn: “Đây là nguồn âm thanh mới được tổng hợp.”

Ngôn Trạm gật đầu xác nhận.

Sau khi trợ lý rời đi, Lăng Hách lại bắt đầu một khóc, hai làm loạn, ba đòi treo cổ tự tử, hy vọng dùng những biện pháp này có thể khiến Ngôn Trạm nhanh chóng chọn được nguồn âm thanh. Anh ta cũng đã giao việc cho cấp dưới sẵn sàng sản xuất Khang Ni phiên bản hai sau khi thử nghiệm.

Nhưng mà, vị Đại Phật này không chịu làm gì cả.

Lăng Hách đứng bật dậy, hét lớn: “Cậu là tên điều khiển giọng nói biến thái! Tôi mặc kệ! Thích làm gì thì làm!”

Phòng làm việc đột nhiên yên tĩnh trở lại, Ngôn Trạm tháo kính mắt xuống, xoa bóp phần giữa lông mày.

Chợp mắt một lát, anh chuẩn bị mở cuộc họp báo cáo hoạt động của khách sạn ở nước ngoài cho quý tiếp theo, ánh mắt chợt quét đến chiếc USB, dừng lại một lúc.

Cầm cái USB lên chơi với nó một hồi, ánh mắt anh đảo qua mấy khung ảnh. Sau khi hoàn hồn, anh cắm USB vào cổng USB, nhấp vào file tài liệu để xem qua số lượng nguồn âm thanh.

Bao gồm cả xưởng âm thanh Phi Nhi, phòng làm việc 989, lồng tiếng Linh Khuynh thì có 26 tổ chức gửi nguồn âm thanh tới.

Ngôn Trạm di chuyển chuột, nhấp vào bản demo đầu tiên, điện thoại chợt đổ chuông.

Sau khi nghe báo cáo, anh tắt máy tính, ra lệnh cho cấp dưới triệu tập mở cuộc họp trực tuyến.

*

Hôm nay là ngày thứ ba Nam Chức gia nhập lồng tiếng Linh Khuynh.

Không khí ở đây tốt hơn cô nghĩ, mọi người đều rất nhiệt tình và thân thiện, thỉnh thoảng còn tụ tập lại với nhau để phân tích tính cách của các nhân vật, vừa học hỏi vừa giải trí.

Bàn làm việc của Nam Chức là bàn cuối cùng bên cạnh cửa sổ.

Cô vẫn chưa sắp xếp xong chỗ làm việc của mình. Hôm nay mang gối ôm tới, ngày mai lại mang cốc nước tới, chăm chút từng thứ một cũng là quá trình cô dần hòa nhập với công việc mới.

“Nam Chức, thầy Trần gọi cô tới văn phòng.”

Đồng nghiệp Tiểu Bạch đi tới chuyển lời. Cô gái nhỏ này có một cặp răng khểnh, khi cười lên rất ngọt ngào.

“Cảm ơn cô.” Nam Chức đặt ghi chú của mình xuống rồi đi tới đó.

Ngay khi cô vừa rời đi, các đồng nghiệp khác lại vây quanh thành một vòng tròn.

“Các cô nói xem đôi mắt hai mí của cô ấy có phải là thật không? Thật lớn.”

“Cô ấy là hội trưởng của hội mắt hai mí sao? Mọi thứ trên người cô ấy đều phù hợp với thẩm mỹ của tôi, là búp bê Barbie sống đó.”

Tiểu Bạch cũng cảm thấy Nam Chức chính là cô gái xinh đẹp nhất mà cô ấy từng thấy, xinh đẹp còn hơn cả những ngôi sao lớn, quan trọng hơn là còn tốt bụng nữa.

Hôm qua cô ấy đi lấy nước ở phòng nghỉ ngơi, sơ ý suýt nữa thì bị bỏng vì nước sôi, chính Nam Chức đã kịp thời kéo cô ấy lại.

Vì điều này mà chính Nam Chức cũng bị bỏng một chút, một mảng nhỏ màu đỏ xuất hiện trên cổ tay trắng như tuyết của cô. Nhưng cô không hề trách cứ một câu nào, còn hỏi cô ấy có bị làm sao không.

Đây là thần tiên tiểu tỷ tỷ sao? Yêu quá.

“Đúng rồi, các cô đã nghe về sự chuyên nghiệp của cô ấy chưa?”

“Còn có thể chưa nghe qua sao? Đã bao lâu rồi chứ? Cô Trần còn khen người ta có tiềm năng. Tôi thấy, ngôi sao mới ở chỗ chúng ta sắp thay đổi rồi. Nam Chức có thể so sánh với…”

Rầm!

Ở bàn làm việc bên cạnh, Đổng Tình đặt cốc nước xuống.

Mấy cô gái đang tán gẫu lập tức giải tán, không nói nữa.

Đổng Tình nhíu mày, bàn tay siết chặt quai cốc từ từ phát lực.

Cô ta mới gia nhập lồng tiếng Linh Khuynh vào năm ngoái, luôn là một trong những người mới xuất sắc nhất. Hện tại cô ta cũng đang lồng tiếng cho vai nữ số hai trong một vài bộ phim truyền hình.

Mọi người đều khen ngợi cô ta chính là ngôi sao đang lên của Linh Khuynh, sẽ có tiền đồ rộng lớn trong tương lai.

Giờ thì sao? Một người mới đến có thể đá cô ta đi sao?

Đổng Tình cười chế nhạo, cô ta cũng không cảm thấy Nam Chức có thể là đối thủ của cô ta —— Có thực lực mới là quan trọng, diện mạo chẳng là gì cả.

Nam Chức gõ cửa rồi bước vào văn phòng.

Thầy Trần chính là người sáng lập ra lồng tiếng Linh Khuynh, cũng là người nắm giữ linh hồn của các nhân vật.

Khi còn trẻ, thầy ấy làm phát thanh viên trên đài phát thanh, sau đó trở lại giảng dạy tại học viện Phát thanh truyền hình, bất cứ học sinh nào được thầy ấy dạy dỗ không phải phát thanh viên nổi tiếng thì cũng là MC vàng.

“Thế nào rồi, Tiểu Nam? Đã thích ứng được chưa?” Thầy Trần uống một ngụm nước, hỏi.

Nam Chức nói: “Mọi chuyện đều ổn ạ. Sư phụ đã đi ra ngoài nhận nhiệm vụ, buổi chiều thì trở về hướng dẫn cho em.”

“Vậy thì tốt rồi.” Thầy Trần nói: “Sự chuyên nghiệp của Tử Lâm là chuyện không thể bàn cãi được, em đi theo cô ấy có thể học hỏi được rất nhiều điều. Thầy cũng không có điều gì đặc biệt muốn giải thích cả, chỉ muốn nhắc nhở em vài câu thôi. Người mới đến không cần vội vàng làm gì, cứ từ từ, bình tĩnh, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội.”

“Vâng, thầy Trần.”

Trước đây cô không nghĩ đến điều đó, nhưng bây giờ chỉ cần cô sẵn sàng, cô có thể rèn luyện ở bất cứ đâu.

Sư phụ của Nam Chức là Lý Tử Lâm đã yêu cầu cô thu âm bản demo vào ngày đầu tiên, nội dung thiên về khoa học kỹ thuật. Khá thú vị, trước đây cô chưa từng tiếp xúc qua bao giờ.

Thầy Trần nhìn cô gái ngồi trước mặt, đây là một hạt giống tốt.

Trong ngành lồng tiếng, làm việc chăm chỉ là một khía cạnh, nhưng một số thứ bẩm sinh không phải là thứ có thể đạt được nhờ làm việc chăm chỉ.

Giọng nói bẩm sinh của Nam Chức rất tuyệt vời, mềm mại, nhẹ nhàng nhưng không mất lực, đem tới cảm giác an ủi, ủ ấm trái tim. Nhưng nếu thêm một chút kỹ xảo, nó cũng có thể tăng thêm sức kéo, bùng nổ.

“Được rồi, có chuyện gì thì cứ nói với sư phụ của em.” Thầy Trần mỉm cười: “Đúng rồi, em đã giải quyết xong vấn đề chỗ ở chưa? Thầy nghe nói nơi em ở hình như cách nơi này rất xa.”

Đúng, rất xa, ở trung tâm thành phố.

Chung cư Tư Lan trước đây khá gần, nhưng ai bảo cô không thể sống được ở đó nữa.

Nhưng bất động sản dưới danh nghĩa của cô ở thành phố B này ngoại trừ Tư Lan ra thì chỉ có Vân Nặc.

“Hơi xa một chút, nhưng ra khỏi cửa chính là tàu điện ngầm, khá thuận tiện ạ.” Cô nói.

Thầy Trần gật đầu, không nói gì thêm.

*

Bầu trời tối đen như mực.

Những ngôi sao nằm rải rác trên bầu trời, nhưng chúng không sáng lấp lánh như mọi khi mà đem tới sự uể oải và lười biếng.

Ngôn Trạm ngồi trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai chiếc cúc áo sơ mi được cởi ra, cà vạt trên cổ cũng bị anh kéo lỏng. Khi thoát khỏi công việc, anh cũng không hề cẩu thả chút nào, chậm rãi tiến vào trạng thái an nhiên tự tại.

Phương Bác ra hiệu cho tài xế giảm âm lượng của đài trong xe xuống.

Boss nên nghỉ ngơi một chút.

Tuy nhiên, Phương Bác cho rằng trong lần “nghỉ ngơi” này, sự vất vả trong công tác cũng chỉ chiếm một nửa, bởi vì Boss là một siêu nhân thép, là một cỗ máy làm việc.

Điều mệt mỏi thực sự chính là, chuyển nhà.

Đây là lần chuyển nhà thứ sáu trong hai tháng qua.

Nếu điều này tiếp tục, tất cả các căn hộ cao cấp ở thành phố B sẽ được Boss nhà anh ta thị sát.

Dù có tiền nhưng cũng không thể đốt tiền như vậy chứ? Hơn nữa, Phương Bác đều phải đích thân giám sát những thứ được chuyển qua chuyển lại, chính anh ta cũng sắp thần kinh đến nơi rồi.

Thành tâm cầu nguyện căn hộ đêm nay sẽ làm hài lòng Boss.

Trong lòng Phương Bác mặc niệm “Amen” ba lần. Anh ta nhìn chiếc xe chạy vào cửa chung cư, rồi lại nhìn thấy một chiếc Bentley đỗ ở bên lề đường —— Biển bốn số 9.

Cảm nhận được chiếc xe đang chạy với tốc độ rùa bò, Ngôn Trạm mở mắt ra.

Một người đàn ông bước xuống từ chiếc Bentley màu đen ở góc chéo đối diện, hơi cúi đầu về phía anh, mà cửa sổ kính ở phía sau người đàn ông đó cũng hạ xuống một phần ba.

Ngôn Trạm nhíu mày, ra hiệu cho tài xế trực tiếp lái xe xuống dưới gara.

Lúc thu hồi ánh mắt, anh bực bội kéo lỏng cà vạt ra nữa.

Phòng 3201, tòa nhà A, chung cư Vân Nặc.

Ngôn Trạm vào cửa bật công tắc, tất cả đèn trong nhà đều được bật lên.

Anh mặc kệ người đi theo phía sau, một mình bước tới quầy bar rót nước.

Căn hộ được trang hoàng theo tông màu đen xám, với vách kính lớn ngăn cách không gian đầy hiện đại và công nghệ, đặc biệt là giữa phòng khách còn có một con robot đứng ở đó, thoạt nhìn còn tưởng là xác ướp biến hình tới Trung Quốc dạo chơi.

Tăng Tuyền bĩu môi, không thích thú với môi trường lạnh lẽo này chút nào.

“Có phải con không nghĩ đến chuyện về nhà nữa đúng không?”

Người phụ nữ khoanh tay, trên người bà mặc một chiếc váy được thêu bằng tay màu xanh đậu biếc, chiếc váy được cắt may cẩn thận càng tôn lên sự đoan trang và xinh đẹp của bà.

Mặc dù đã hơn 50 tuổi, nhưng khó có thể tìm thấy dấu vết của năm tháng trên người bà. Đôi mắt đan phượng quyến rũ nhưng không hề mất đi khí phách, hoàn toàn đánh bại câu nói “Người đẹp cũng bị năm tháng đánh bại”.

“…”

Thôi được rồi, đứa con đã trưởng thành không nghe lời mẹ nữa.

Huống chi đứa con xui xẻo này có nuôi cạnh người cũng như hư vô, chi bằng nhanh chóng cút đi cho bà đỡ chướng mắt.

“Con có muốn trở về hay không thì cũng đừng nhận mẹ là mẹ.”

Trước khi tức giận đuổi thằng con trai bất hiếu này đi, bà lập tức bổ sung: “Mẹ cũng mặc kệ con có nhận mẹ là mẹ hay không, nhưng con nhất định phải tới gặp Mang Mang! Kể cả mẹ có đánh con đến tàn phế thì mẹ cũng sẽ khiêng con đi.”

“Đánh đến tàn phế?” Ngôn Trạm nhướng mày: “Mẹ có chắc chắn muốn đem một tên tàn phế đến cho con gái của bạn thân không?”

Tăng Tuyền cười, ngón tay lướt qua chiếc vòng ngọc bội trên cổ tay: “Nhưng não con có tàn phế đâu?”

“…”

Ngôn Trạm cởi cà vạt ném lên sofa, bịt tai lại.

Quả nhiên, Tăng Tuyền lại bắt đầu nói về cô gái tên Mang Mang đó tốt như nào, xuất sắc như nào, sau bao nhiêu năm sống cuộc sống không như ý ở nước ngoài với bà ngoại, cô gái nhỏ đó vẫn xinh đẹp lộng lẫy như búp bê… Cuối cùng, vẫn luôn là câu chốt lại đó ——

“Rốt cuộc lúc nào con mới sang Mỹ gặp Mang Mang với mẹ?”

Ngôn Trạm nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, chính xác là 10 giờ.

“Con nói xem, mẹ cũng không phải ba mẹ cổ hủ thời phong kiến, mẹ chưa bao giờ nói gặp mặt xong là phải kết hôn.” Tăng Tuyền vuốt vuốt ngực, tán thưởng sự giác ngộ của mình: “Nhưng dù sao con cũng phải đi gặp thử xem thế nào chứ? Nhỡ đâu con thích người ta, nhưng người ta lại không thích con thì sao? Con cũng đã 28 tuổi rồi, cũng đâu còn trẻ trung đâu.”

Ngôn Trạm khẽ nói “Vâng”, không bình luận thêm gì.

“Con đừng có vâng. Con cho rằng mình là nhân dân tệ, mọi người đều yêu thích. Nhưng thật ra con là…”

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang lời nói của Tăng Tuyền.

Bà oán hận cho dù là ai thì cũng phải biết chọn thời điểm chứ, cản trở bà giáo dục con cái. Nhưng sau khi cúp máy, cơ thể bà như được tắm gội trong ánh hào quang của thánh Maria, hai mắt lóe lên.

“Thằng nhóc này, con phái người đi tìm sao?”

Bà nín thở, không thể hét lên cũng không thể run rẩy, cho dù đó là vương miệng Potiomo của công chúa Margaret!

Ngôn Trạm tỏ vẻ thờ ơ, gật đầu.

Tăng Tuyền cầm túi xách, dưới chân như có gió mà đi về phía cửa.

“Trong khoảng thời gian này con tương đối bận. Chờ đến tết con nhất định phải đi Mỹ với mẹ. Không thương lượng!”

Cánh cửa đóng sầm lại, trả lại không gian yên tĩnh cho người bên trong.

*

Tối nay Nam Chức đi ăn xiên que với Trần Diệp An, lúc trở về có hơi muộn.

Bước ra khỏi thang máy, cô đang định nhập mật khẩu thì một cuộc gọi video được gửi tới từ WeChat.

“Bà ngoại ~”

Cổ Nguyệt Dương mỉm cười, động tác vẫy tay trước ống kính rất dễ thương: “Về nhà muộn vậy sao? Công việc thuận lợi chứ?”

Nam Chức ngoan ngoãn gật đầu: “Tất cả đều tốt, đều tốt ạ.”

Hai bà cháu tán gẫu một hồi, Nam Chức ngáp một cái, Cổ Nguyệt Dương cũng bảo cô mau đi nghỉ ngơi đi.

“Con gái con đứa ở bên ngoài một mình nhất định phải cẩn thận, gặp chuyện gì cũng đừng hoảng hốt.” Cổ Nguyệt Dương dặn dò: “Có việc gì thì cứ gọi cho bà ngoại.”

Nam Chức cười nói: “Bà ngoại yên tâm, cháu rất linh động. Bà cũng phải tự chăm sóc cho mình thật tốt, đợi cháu ở bên này ổn định một chút thì cháu sẽ đón bà về.”

“Được.” Cổ Nguyệt Dương thở phào nhẹ nhõm: “Bà ngoại đợi Mang Mang.”

Cúp máy, Nam Chức nằm không nhúc nhích trên sofa.

Mang Mang là biệt danh của cô.

Cái tên này được đặt cho cô là bởi vì mẹ cô rất thích ăn xoài khi mang thai cô.

Ngoại trừ mẹ và bà ngoại, đã rất nhiều năm rồi hầu như không có ai còn gọi cô như vậy nữa, mà cô cũng gần như đã quên rằng mình đã là “Nam Chức”, chứ không phải…

Trước khi ký ức quay trở lại, Nam Chức xua đi những suy nghĩ trong đầu.

Cô vươn vai, đứng dậy đi tới ban công tưới nước cho cây lan tuyết.

Ánh sáng vàng ấm áp từ ban công bên cạnh chiếu vào, Nam Chức sửng sốt trong giây lát, thầm nghĩ nhà bên cạnh đã có người chuyển tới rồi sao?

Về “hàng xóm”, ký ức của cô không được tốt đẹp cho lắm.

Hy vọng đối phương là người thân thiện, hoặc nếu không thể hòa hợp, vậy thì an phận một chút.

*

Ngôn Trạm tắm rửa xong thì đi tới phòng làm việc.

Khách sạn, công ty công nghệ, hai thứ đều bận, đều cần phụ trách.

Nhưng anh đã thích ứng được với khối lượng công việc cường độ cao như vậy, cho nên cũng không cảm thấy gì cả.

Vặn vẹo cổ một cái, Ngôn Trạm mở máy tính ra kiểm tra hòm thư.

Xem được một nửa, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gọi điện thoại cho Phương Bác.

“Ngôn tổng, anh có gì muốn phân phó sao?”

“Có phiên bản điện tử của nguồn âm thanh tổng hợp không? Gửi vào hòm thư.”

“Vâng.”

Hai phút sau, Ngôn Trạm giải nén file, nhấp vào bản demo đầu tiên trong danh sách.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn tổng: Chẳng lẽ con không phải người gặp người thích sao?

Tăng Tuyền: Con trai, mẹ nghe không nổi…
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!