Editor: YuuTrận mưa rào này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Nam Chức đành phải nghe theo.
Giọng nói cao vút của cô mang theo sự hoảng sợ, con ngươi màu đen cũng khẽ run lên khi cô nói.
Bùi Sâm và Khang Tuyền vốn đang đợi mọi người ở bên hồ không thể bảo vệ được chỗ đồ ăn nữa, cuối cùng bữa tối được chuyển về biệt thư mà Nam Chức với hai người bạn ở.
Trước khi đi ngủ, Trần Diệp An còn nói: “Đều tại tớ, xin lỗi cậu.”
Trước khi đi ngủ, Trần Diệp An còn nói: “Đều tại tớ, xin lỗi cậu.”
Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Nam Chức quay trở về phòng để nghỉ ngơi.
“Tôi không biết bánh quy này có hợp khẩu vị anh không.” Cô nhìn chằm chằm cái hộp trong tay, cúi đầu nói: “Nếu anh không thích thì cứ tùy tiện…”
Nhìn một bàn đầy đồ ăn như vậy, Nam Chức chụp một tấm hình rồi gửi cho anh, kèm theo một tin nhắn: [Cảm ơn bữa trưa của anh]
Vì trời mưa lạnh, Ngôn Trạm vừa về đến nơi đã bắt cô uống hết một bát canh gừng.
“Vâng, tôi còn phải xem lại kịch bản nữa.
Công việc bên phía chị Mạnh sẽ được hoàn thành trong hơn một tháng nữa.”
Giờ phút này, mấy miếng gừng đang vui chơi trong bụng cô, cô nóng quá không thể ngủ được, trằn trọc trở mình.
Nhân viên bán hàng lẫn khách hàng từ từ tụ tập xung quanh, tiếng bàn tán vang lên một cách hỗn loạn.
Mấy năm trước khi mới tới Mỹ, cô thường hay nói với Nam Thư Hủy một câu ——
Trần Diệp An không thể lái xe vì bị thương ở chân.
Anh đã luôn ở bên cạnh cô cả ngày hôm qua nhưng lại hầu như không tham gia bất kỳ hạng mục giải trí nào.
Anh không phải đứng một bên trả lời điện thoại thì chính là xử lý tài liệu mà Phương Bác đưa tới, hoặc là ôm cái iPad.
“Mẹ, mẹ ở lại với con thêm một lúc nữa được không?”
Đổng Tình không tin, lại quay sang mắng Nam Chức: “Cô cũng nên có mặt mũi một chút chứ, đừng có nhớ thương bạn trai của người khác.”
“Vậy anh phải đi bây giờ luôn sao?”
Mỗi lần nghe câu này, Nam Thư Hủy đều tỏ vẻ áy náy, nhưng cuối cùng bà không thể trì hoãn công việc thêm được nữa, nên đã để cô lại một mình.
Ngôn chó: [Vừa mới họp xong, lát sẽ ăn]
Ngôn Trạm xoa xoa đầu Quýt nhỏ rồi đứng thẳng dậy: “Anh phải về tập đoàn xử lý công việc.”
Nam Chức dụi dụi mắt, liên tục xác nhận lại là mình có nhìn nhầm hay không.
Sau này, cô không còn muốn bà ấy ở bên cạnh nữa.
Sao nó vẫn chưa kết thúc vậy!!!
Gần một năm nay, Đường Vũ đã cố gắng bằng mọi cách để liên lạc với Nam Chức.
Cô đã sưu tập rất nhiều con rối tay dễ thương, những lúc ở một mình sẽ chơi trò đóng vai, nhìn hai con rối nhỏ nói chuyện và chơi với nhau.
Nam Chức nhìn chằm chằm hai chữ này, trước mắt dần mờ đi.
Lý Tử Lâm nhấp một ngụm cà phê, thở dài: “Đôi khi chúng ta đừng nên quá ám ảnh về việc kết thúc của một mối tình, càng ám ảnh lại càng không có kết quả.
Nhưng con người á, vĩnh viễn không nên đánh mất dũng khí để yêu.
Nếu không, sẽ rất lãng phí.”
Đó là lúc cô nhận ra mình cũng có một chút năng khiếu về lồng tiếng.
Ngôn Trạm gật đầu, anh đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi.
*
Thật giống với câu nói đó: Khi Thượng đế đóng một cánh cửa, ngài sẽ mở ra một cánh cửa khác cho bạn.
Ngôn chó: [Loạn luân cũng thú vị mà]
Nghĩ đến đây, Nam Chức cười khổ.
Sau khi nói xong, cô tự kinh hãi mà đứng ngẩn người tại chỗ hồi lâu.
Không ai muốn cánh cửa khác cả, ai cũng muốn giữ nguyên cánh cửa vốn có trước đó.
Đường Vũ và mối tình đầu đã kết hôn được nhiều năm, nhưng sau đó lại chưa có thêm con.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cô vẫn sẽ cố gắng làm nũng hết mức để Nam Thư Hủy có thể ở bên mình nhiều hơn, ngay cả khi bà ấy chỉ ngồi trên ghế sofa đánh máy cũng được.
Nam Chức bình tĩnh lại, để quần áo trong tay xuống, nói: “Trước đây tôi chưa từng nhớ thương, bây giờ càng không nhớ thương.”
Cô gật đầu.
Bởi vì cảm giác cô đơn, thật sự rất khó chịu.
Nam Chức hỏi: “Sư phụ, cô giới thiệu em như vậy, đơn vị bên kia…”
Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Nam Chức quay trở về phòng để nghỉ ngơi.
Tinh.
Cô chợt phát hiện tất cả sự mạnh mẽ của mình chỉ là kế sách cuối cùng để trốn tránh, khi trở về với con người thật của mình, cô luôn muốn sự đơn giản thuần khiết đó.
Nam Chức gãi gãi cằm, cầm điện thoại lên xem.
Ngôn Trạm thuận thế ôm cô một cái, ngửi ngửi mùi hoa cam ngọt dịu, cảm thấy hài lòng.
Ngôn chó: [Ngủ rồi à?]
Cô nói “Xin lỗi” rồi rời khỏi cửa hàng.
“Luka cũng không biết rõ tình hình, chỉ biết rằng ba mẹ con có chút mâu thuẫn.” Cổ Nguyệt Dương thở dài: “Bây giờ ba con biết con đang ở thành phố B rồi, bà sợ cậu ta sẽ tới tìm con.”
Nam Chức: [Chưa]
Nam Chức xoay người, dựa lưng vào tấm kính lạnh lẽo, châm chọc: “Cứ để ông ta nằm mơ đi ạ.”
Chu Trạch hỏi tình hình hiện tại của Nam Chức, cũng lấy làm tiếc vì cô đã từ chức.
Ngôn chó: [Đi ngủ sớm đi, mai phải về thành phố B sớm đó]
Trên tấm thiệp, dòng chữ của đứa trẻ méo mó, khúc khuỷu: “Chúc chị Tiểu Nam và anh Ngôn Trạm luôn vui vẻ, hạnh phúc!”
Nam Chức: [Vâng]
Yuu: Nhắc đến “Kinh Hoa Ngọc Mộng”, có ai thấy cái tên này quen quen không? Đoán đúng sẽ có thưởng nha:))))
“Anh đi nhanh đi!” Cô đẩy anh: “Đi nhanh!”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Màn hình tắt đi, hồi lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
“Cái gì anh trai cũng làm được.”
Trái tim Nam Chức vẫn còn loạn nhịp vì câu nói “Anh sẽ luôn luôn bên em” của người đàn ông kia.
Ba ngày sau, Lý Tử Lâm hẹn gặp Nam Chức.
Bên cạnh tòa nhà, một chiếc Lincoln màu đen đang dừng ở đó.
Cô chợt phát hiện tất cả sự mạnh mẽ của mình chỉ là kế sách cuối cùng để trốn tránh, khi trở về với con người thật của mình, cô luôn muốn sự đơn giản thuần khiết đó.
Lý Tử Lâm hẹn cô ra là vì có một cơ hội tốt.
Bởi vì cảm giác cô đơn, thật sự rất khó chịu.
Điện thoại lại vang lên.
Cũng may Nam Chức đã làm sẵn thẻ VIP ở đây từ trước, nạp vào đó một nghìn tệ là có thể tận hưởng một số dịch vụ.
Cô đặt trước hàng trên Wechat, hệ thống báo lại nửa tiếng nữa cô có thể tới lấy.
Ngôn chó: [Ngủ ngon]
Nam Chức nhìn chằm chằm hai chữ này, trước mắt dần mờ đi.
Con đường hai bên dày đặc cây cối, những chiếc lá bắt đầu ngả vàng xào xạc lay động, mang đến không khí đặc trưng của mùa thu.
Nhân viên bán hàng hỏi cô ta đang làm gì vậy, sau đó tiến lên để ngăn cản.
Cơ thể cô run rẩy, gần như là lẩm bẩm: “Ông ta ở đây… Ông ta ở đây…”
*
Không ai muốn cánh cửa khác cả, ai cũng muốn giữ nguyên cánh cửa vốn có trước đó.
Sau bữa sáng ngon miệng, mọi người lên đường trở về thành phố B.
Người đàn ông cầm lấy cái hộp: “Rất thích.”
Chưa đầy ba, bốn phút sau, điện thoại rung lên.
Bùi Sâm rời đi trước, Khang Tuyền và Lăng Hách cũng lái xe của riêng mình.
Nhẹ nhàng thở hắt ra, cô gọi một tiếng “Bà ngoại” như mọi khi.
Ngôn Trạm quay về.
Mỗi lần nghe câu này, Nam Thư Hủy đều tỏ vẻ áy náy, nhưng cuối cùng bà không thể trì hoãn công việc thêm được nữa, nên đã để cô lại một mình.
Trần Diệp An không thể lái xe vì bị thương ở chân.
Để tiết kiệm thời gian đi đường, Ngôn Trạm giao cho Phương Bác lái xe của Trần Diệp An, thuận tiện đưa Trần Diệp An về thành phố B luôn, còn Nam Chức và Viên Tây thì ngồi xe của Ngôn Trạm.
Vì lười nên khi về nước, Nam Chức nhất quyết chưa đi thi lại, cho nên bằng lái xe của cô chỉ đi được ở Mỹ, không thể lái được ở đây.
Mà Viên Tây thì đến bằng lái còn không có.
Cô không muốn thiếu nợ anh bất cứ điều gì cả.
Để tiết kiệm thời gian đi đường, Ngôn Trạm giao cho Phương Bác lái xe của Trần Diệp An, thuận tiện đưa Trần Diệp An về thành phố B luôn, còn Nam Chức và Viên Tây thì ngồi xe của Ngôn Trạm.
Hai chiếc xe tách ra.
Hai chiếc xe tách ra.
Đó là lúc cô nhận ra mình cũng có một chút năng khiếu về lồng tiếng.
Giờ phút này, mấy miếng gừng đang vui chơi trong bụng cô, cô nóng quá không thể ngủ được, trằn trọc trở mình.
Lại thêm gần hai tiếng đồng hồ ngồi xe nữa, chiếc xe chạy êm ru vào thành phố.
Tâm trạng cô đang không được tốt, chỉ mở một hộp đồ ăn nhỏ ra coi như là đền bù, sau đó cuộn tròn như con tôm trên ghế sofa.
Bên dưới, chiếc Lincoln vẫn đang dừng ở đó.
Nhưng cho dù đó là Đường Vũ hay là Ngôn Trạm thì đều không lọt vào tầm mắt cô.
Viên Tây xuống xe trước, sau đó Nam Chức và Ngôn Trạm cùng về Vân Nặc.
“Bà cũng mới chỉ biết từ người làm vườn cách đây mấy ngày thôi.”
Ngược lại, lại tạo thành một gia đình ba người hạnh phúc với mối tình đầu và con gái với chồng cũ của bà ta, được mọi người trong giới ca tụng.
“Mấy ngày nghỉ còn lại đều ở nhà sao?”
“Vâng, tôi còn phải xem lại kịch bản nữa.
Công việc bên phía chị Mạnh sẽ được hoàn thành trong hơn một tháng nữa.”
Nam Chức mỉm cười, còn hỏi: “Nếu cô lo cho bạn trai bảo bối của mình như vậy thì nên lắp cam theo dõi trên người anh ta đi.
Vô duyên vô cớ oan uổng người khác như vậy cũng khiến bạn trai cô bị oan uổng theo, cũng làm tổn thương đến tình cảm của hai người đó.”
Xe chạy vào cổng Vân Nặc, anh từ từ giảm tốc độ.
Con đường hai bên dày đặc cây cối, những chiếc lá bắt đầu ngả vàng xào xạc lay động, mang đến không khí đặc trưng của mùa thu.
Trái tim Nam Chức đập hẫng một nhịp, vội vàng lấy điện thoại ra —— Là Cổ Nguyệt Dương.
~
Bên cạnh tòa nhà, một chiếc Lincoln màu đen đang dừng ở đó.
Màn hình tắt đi, hồi lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
Cửa xe mở ra, người trên xe vừa nghe điện thoại vừa bước xuống xe.
Người đàn ông đó có dáng người cao ráo thẳng tắp, trên người mặc một bộ vest màu xám đậm, lịch lãm và chững chạc.
Ông ấy đưa tay lên nhìn đồng hồ, mỉm cười nói gì đó với người ở đầu dây bên kia.
Sự phát triển trong tương lai của Nam Chức là vô hạn, Linh Khuynh đối với cô mà nói chính là nền tảng tốt để bắt đầu, nhưng sau này tuyệt đối không thể đuổi kịp theo cô được.
“Ngôn tổng, dừng lại ở đây sao?”
Nam Chức ôm mặt không dám nhìn nữa, đang chuẩn bị ném điện thoại sang một bên thì đối phương lại trả lời ——
Nam Chức cũng cười: “Thật sự rất trùng hợp đó.
Cậu tới đây mua quần áo một mình sao?”
Ngay khi Ngôn Trạm vừa định trả lời thì Nam Chức đột nhiên hô lớn: “Đừng dừng lại ở đây!”
Thực chất Đường Vũ là người theo chủ nghĩa sô vanh nam.
Bởi vì gia đình xuất thân từ nông thôn, lại chịu ảnh hưởng sâu sắc từ tư tưởng truyền thống của ba mẹ, ông ta luôn cho rằng cơ nghiệp mình vất vả gây dựng phải được kế thừa bởi những người có huyết thống nhà họ Đường.
Giọng nói cao vút của cô mang theo sự hoảng sợ, con ngươi màu đen cũng khẽ run lên khi cô nói.
Nam Chức: [Phải ăn đúng giờ chứ]
“Nghỉ ngơi lâu như vậy, không ngờ ngày đầu tiên quay lại làm việc lại nhận được tin em đã từ chức.” Cô ấy nói: “Cô xin lỗi.
Lúc em xảy ra chuyện, sư phụ lại không có mặt ở đó.”
“Xuống gara ngầm.” Ngôn Trạm nói.
Nam Chức nói cô muốn xem áo khoác thích hợp với thời tiết này, nhân viên bán hàng đã dẫn cô vào gian hàng bên trong.
Trong này cũng có một số khách đang chọn quần áo.
“Không sao đâu.” Anh khẽ nói.
Hai chiếc Bentley và Lincoln đi lướt qua nhau.
Nam Chức lập tức cúi thấp người xuống như một con mèo nhỏ, trái tim cô lập tức bị ghìm chặt lại, đau muốn ngạt thở.
Một giọng nói sắc bén vang lên, cả hai đều sửng sốt.
Đổng Tình chạy tới giật cái áo sơ mi trên tay Chu Trạch rồi ném xuống đất.
Bàn tay của người tay ông đột nhiên nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô.
Ngôn chó: [Đây là thành ý của anh trai]
“Không sao đâu.” Anh khẽ nói.
Còn chưa nói được mấy câu vui vẻ về chủ đề này thì Cổ Nguyệt Dương đột nhiên đi vào vấn đề chính: “Mang Mang, ba con có tới tìm con không?”
Cơ thể cô run rẩy, gần như là lẩm bẩm: “Ông ta ở đây… Ông ta ở đây…”
“Trưa nay ăn gì?” Ngôn Trạm hỏi.
Xem ra là đoán đúng rồi.
Nam Chức cắn môi, không biết nên nói gì.
“Anh, anh…” Chu Trạch đỏ mặt: “Em đang nói cái gì vậy? Bọn anh chỉ là tình cờ gặp nhau thôi, cũng chẳng phải người xa lạ, nói chuyện một chút cũng có sao đâu?”
Người đàn ông vừa chờ ở lối vào của tòa nhà chính là Đường Vũ, ba của Nam Chức.
“Lại thấy bối rối sao?” Ngôn Trạm đi tới cửa lại xoay người lại, sắc mặt cũng dịu nhẹ đi không ít do chỗ anh đứng không đủ ánh sáng: “Anh trai mời em gái ăn cơm thôi mà, chuyện này…”
Ngôn Trạm thật sự đã muộn việc, trước khi đi còn giải thích lát nữa sẽ có người mang cơm trưa tới, dặn cô nhớ mở cửa.
Sau bao năm thờ ơ mặc kệ như vậy, Đường Vũ muốn gặp Nam Chức, chuyện đó có thể dễ dàng được sao?”
Ngôn Trạm nắm chặt tay cô, không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Có muốn anh giúp em đuổi ông ta đi không?”
“…”
“Anh có thể làm được sao?” Lúc đó Nam Chức cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn cố hết sức để thoát khỏi người đó: “Tôi không muốn gặp ông ta.”
—— Không nên đánh mất dũng khí để yêu.
“Cái gì anh trai cũng làm được.”
Xe chạy vào cổng Vân Nặc, anh từ từ giảm tốc độ.
Cửa xe mở ra, người trên xe vừa nghe điện thoại vừa bước xuống xe.
Nam Chức đi thang máy dưới tầng hầm lên nhà.
Ngôn chó: [Ngủ ngon]
Đã một đêm Quýt nhỏ không được gặp chủ nhân, nó vui sướng chạy tới.
Nam Chức tức giận trợn mắt: [Anh nhất quyết muốn làm anh trai tôi đúng không?]
Tâm trạng cô đang không được tốt, chỉ mở một hộp đồ ăn nhỏ ra coi như là đền bù, sau đó cuộn tròn như con tôm trên ghế sofa.
Ăn không đúng bữa trong một thời gian dài chắc chắn sẽ bị dạ dày.
Nhìn đồng hồ, cô xóa đi một hàng mắng chửi dài dằng dặc.
Chưa đầy ba, bốn phút sau, điện thoại rung lên.
Trái tim Nam Chức đập hẫng một nhịp, vội vàng lấy điện thoại ra —— Là Cổ Nguyệt Dương.
Ngôn chó: [Không cần cảm ơn]
Trước đây, Đường Vũ đã đi quá giới hạn với mối tình đầu của ông ta.
Khi không thể giữ Nam Thư Hủy lại bên cạnh nữa, ông ta nhanh gọn nhờ luật sư xử lý chuyện phân chia tài sản sao cho có lợi nhất cho mình, thậm chí cũng không hề nghĩ ngợi đến quyền nuôi Nam Chức, trực tiếp giao cho Nam Thư Hủy.
Nhẹ nhàng thở hắt ra, cô gọi một tiếng “Bà ngoại” như mọi khi.
“Mới từ khu nghỉ dưỡng về sao?”
Hai chiếc Bentley và Lincoln đi lướt qua nhau.
“Vâng, con vừa mới về đến nhà.” Cô nói: “Ở đó đẹp lắm ạ, đợi khi nào bà về đây, con sẽ dẫn bà tới đó chơi.”
Có rất nhiều người xếp hàng để mua bánh tart trứng ở A Phúc.
Cổ Nhạc Dương nói “Được”.
Yuu: Nhắc đến “Kinh Hoa Ngọc Mộng”, có ai thấy cái tên này quen quen không? Đoán đúng sẽ có thưởng nha:))))
Còn chưa nói được mấy câu vui vẻ về chủ đề này thì Cổ Nguyệt Dương đột nhiên đi vào vấn đề chính: “Mang Mang, ba con có tới tìm con không?”
“Anh đợi một chút, xong ngay thôi.”
“…”
Anh trai! Anh trai! Anh trai!
Ngôn Trạm nắm chặt tay cô, không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Có muốn anh giúp em đuổi ông ta đi không?”
“Bà cũng mới chỉ biết từ người làm vườn cách đây mấy ngày thôi.”
Gần một năm nay, Đường Vũ đã cố gắng bằng mọi cách để liên lạc với Nam Chức.
Nam Chức đi lang thang trong trung tâm mua sắm để tiêu hao chút thời gian.
Nhưng Nam Chức đã rời khỏi thành phố B từ lúc 5 tuổi.
Ròng rã 18 năm trôi qua, hai ba con chỉ gặp nhau đúng hai lần: Lần đầu là năm Nam Chức 9 tuổi, Đường Vũ đến Mỹ bàn chuyện làm ăn, tiện thể tới thăm cô; Lần thứ hai, là tại tang lễ của Nam Thư Hủy.
*
Sau bao năm thờ ơ mặc kệ như vậy, Đường Vũ muốn gặp Nam Chức, chuyện đó có thể dễ dàng được sao?”
“Luka cũng không biết rõ tình hình, chỉ biết rằng ba mẹ con có chút mâu thuẫn.” Cổ Nguyệt Dương thở dài: “Bây giờ ba con biết con đang ở thành phố B rồi, bà sợ cậu ta sẽ tới tìm con.”
Yuu: Nhắc đến “Kinh Hoa Ngọc Mộng”, có ai thấy cái tên này quen quen không? Đoán đúng sẽ có thưởng nha:))))
Nam Chức siết chặt điện thoại, đi đến trước cửa sổ.
Nghe vậy, trong mắt Chu Trạch lóe lên một tia mất mát.
“…”
Bên dưới, chiếc Lincoln vẫn đang dừng ở đó.
Nhưng cho dù đó là Đường Vũ hay là Ngôn Trạm thì đều không lọt vào tầm mắt cô.
Tinh.
Bùi Sâm rời đi trước, Khang Tuyền và Lăng Hách cũng lái xe của riêng mình.
Cổ Nguyệt Dương lại nói: “Mang Mang, có thể là cậu ta muốn bù đắp cho con.”
“Bù đắp?” Nam Chức cười nhạo: “Bà ngoại, bà tin loại người đó có lương tâm như vậy sao?”
“…”
“Anh trai?” Chu Trạch nói: “Với mắt nhìn của tôi thì không thể cho cậu lời khuyên được.
Nhưng nếu cậu cần tôi giúp cậu thử quần áo thì tôi sẽ làm.”
Trước đây, Đường Vũ đã đi quá giới hạn với mối tình đầu của ông ta.
Khi không thể giữ Nam Thư Hủy lại bên cạnh nữa, ông ta nhanh gọn nhờ luật sư xử lý chuyện phân chia tài sản sao cho có lợi nhất cho mình, thậm chí cũng không hề nghĩ ngợi đến quyền nuôi Nam Chức, trực tiếp giao cho Nam Thư Hủy.
Mà sau đó, ông ta cũng không quan tâm tới Nam Chức.
“Xem ra sau này nếu tôi muốn tìm cậu thì cứ đến trung tâm thương mại là được.”
Ngược lại, lại tạo thành một gia đình ba người hạnh phúc với mối tình đầu và con gái với chồng cũ của bà ta, được mọi người trong giới ca tụng.
“Khoảng thời gian này cậu ta liên lạc với bà rất nhiều, bà nghĩ mục đích của cậu ta chính là muốn nhận con.”
“Khoảng thời gian này cậu ta liên lạc với bà rất nhiều, bà nghĩ mục đích của cậu ta chính là muốn nhận con.”
Trước đây Cổ Nguyệt Dương không nói những chuyện này là bởi vì bà cảm thấy nó không cần thiết.
Nhưng bây giờ, bà muốn để Nam Chức biết, như vậy Nam Chức mới có thể đưa ra lựa chọn được.
Đường Vũ và mối tình đầu đã kết hôn được nhiều năm, nhưng sau đó lại chưa có thêm con.
Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Trân, là lãnh đạo tương lai của một chuỗi khách sạn, lại dám tuyên bố lời lẽ hổ báo này giữa thanh thiên bạch nhật sao!
Thực chất Đường Vũ là người theo chủ nghĩa sô vanh nam.
Bởi vì gia đình xuất thân từ nông thôn, lại chịu ảnh hưởng sâu sắc từ tư tưởng truyền thống của ba mẹ, ông ta luôn cho rằng cơ nghiệp mình vất vả gây dựng phải được kế thừa bởi những người có huyết thống nhà họ Đường.
Thật giống với câu nói đó: Khi Thượng đế đóng một cánh cửa, ngài sẽ mở ra một cánh cửa khác cho bạn.
Bởi vậy, ông ta mới nghĩ đến Nam Chức, đứa con gái duy nhất của ông ta.
Anh không nói Đường Vũ đã đi như thế nào, mà Nam Chức cũng chẳng quan tâm, miễn là đừng khiến cô chướng mắt là được.
Nam Chức xoay người, dựa lưng vào tấm kính lạnh lẽo, châm chọc: “Cứ để ông ta nằm mơ đi ạ.”
Cô đã sưu tập rất nhiều con rối tay dễ thương, những lúc ở một mình sẽ chơi trò đóng vai, nhìn hai con rối nhỏ nói chuyện và chơi với nhau.
Ngôn Trạm quay về.
Nam Chức đi thang máy dưới tầng hầm lên nhà.
Anh không nói Đường Vũ đã đi như thế nào, mà Nam Chức cũng chẳng quan tâm, miễn là đừng khiến cô chướng mắt là được.
Lý Tử Lâm gửi thông tin của giám đốc lồng tiếng bộ phim《Kinh Hoa Ngọc Mộng》qua Wechat cho Nam Chức.
“Trưa nay ăn gì?” Ngôn Trạm hỏi.
Đã một đêm Quýt nhỏ không được gặp chủ nhân, nó vui sướng chạy tới.
Nam Chức nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh muốn ăn gì? Tôi đã hứa là sẽ mời anh ăn cơm nhưng vẫn chưa có cơ hội.”
Ngôn chó: [Là em nói mà]
Nam Chức buột miệng: “Tôi đi chọn quần áo cho anh trai.”
Ngôn Trạm xoa xoa đầu Quýt nhỏ rồi đứng thẳng dậy: “Anh phải về tập đoàn xử lý công việc.”
Lý Tử Lâm đứng dậy, động viên cô: “Tiểu Nam, cố lên.
Cô luôn ủng hộ em.”
Đối với Ngôn Trạm mà nói, anh không hề có khái niệm ngày nghỉ.
Hai người cũng không nhắc nhiều đến chuyện đấy nữa.
truyện kiếm hiệp hay
“Thằng bé vẫn luôn nhắc đến em.” Lý Tử Lâm cười nói: “Còn cả một người nữa, không biết là chú hay là anh trai nữa, thằng bé vẫn luôn gọi bằng cả hai, nên cô cũng không biết phải gọi thế nào.
Nhưng trên thiệp ghi là anh trai, vậy thì gọi là anh trai đi.”
Anh không chỉ phải quản lý tập đoàn khổng lồ của nhà mình mà còn phải lo các dự án nghiên cứu khoa học bên L.Z nữa.
Nếu lần này không phải bởi vì Nam Chức, có lẽ năm nay là năm thứ năm hay thứ sáu gì đó anh không được nghỉ ngơi trong tuần lễ vàng tháng 11.
Nhưng thay vì kiềm chế, Đổng Tình lại giẫm mạnh lên cái áo đó vài lần.
“Vậy anh phải đi bây giờ luôn sao?”
Ngôn Trạm gật đầu, anh đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi.
Tên chó này muốn chết lắm rồi đấy.
Sáng sớm nay Nam Chức đã nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt người đàn ông.
Vì lười nên khi về nước, Nam Chức nhất quyết chưa đi thi lại, cho nên bằng lái xe của cô chỉ đi được ở Mỹ, không thể lái được ở đây.
Mà Viên Tây thì đến bằng lái còn không có.
“Anh đợi một chút, xong ngay thôi.”
“Mấy ngày nghỉ còn lại đều ở nhà sao?”
Anh đã luôn ở bên cạnh cô cả ngày hôm qua nhưng lại hầu như không tham gia bất kỳ hạng mục giải trí nào.
Anh không phải đứng một bên trả lời điện thoại thì chính là xử lý tài liệu mà Phương Bác đưa tới, hoặc là ôm cái iPad.
Nhã nhặn ở đâu??? Thể diện vứt đi đâu???
Nam Chức chạy vào trong bếp mở tủ lạnh ra, sau đó lấy những chiếc bánh quy mà cô đã học với Viên Tây khoảng thời gian trước.
“Tôi không biết bánh quy này có hợp khẩu vị anh không.” Cô nhìn chằm chằm cái hộp trong tay, cúi đầu nói: “Nếu anh không thích thì cứ tùy tiện…”
Nam Chức dọn dẹp qua nhà.
“Thích.”
(*) PTSD (hay còn biết đến là bệnh rối loạn stress sau sang chấn): là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh.
Người đàn ông cầm lấy cái hộp: “Rất thích.”
Nam Chức cắn môi, không biết nên nói gì.
Nam Chức: [Chưa]
Ngôn Trạm thật sự đã muộn việc, trước khi đi còn giải thích lát nữa sẽ có người mang cơm trưa tới, dặn cô nhớ mở cửa.
Trên đời này tại sao lại có những từ ngữ ma quái đến vậy chứ!
Nam Chức: [Vâng]
Nam Chức khẽ “Vâng” một tiếng, sau đó vẫn không biết phải nói gì.
Nếu không nhờ có chiếc áo khoác lông của tên chó đó, cô chắc chắn đã bị mưa xối ướt sũng rồi.
Về tình về lý, cô nên mua đền cho tên chó đó một chiếc áo khoác mới đúng không nhỉ? Hơn nữa, mua áo xong cũng không phải mời anh ăn cơm nữa.
“Lại thấy bối rối sao?” Ngôn Trạm đi tới cửa lại xoay người lại, sắc mặt cũng dịu nhẹ đi không ít do chỗ anh đứng không đủ ánh sáng: “Anh trai mời em gái ăn cơm thôi mà, chuyện này…”
“Anh đi nhanh đi!” Cô đẩy anh: “Đi nhanh!”
Người đàn ông vừa chờ ở lối vào của tòa nhà chính là Đường Vũ, ba của Nam Chức.
(Xin mọi người cho Ngôn Nhị Cẩu một tràng pháo tay, anh ấy đã rất khó khăn đó!)
Ngôn Trạm thuận thế ôm cô một cái, ngửi ngửi mùi hoa cam ngọt dịu, cảm thấy hài lòng.
“Anh đi đây.”
Vì điều này, Đổng Tình hoàn toàn cáu giận, liên tục hét vào mặt Chu Trạch, thậm chí còn đánh anh ta.
Nam Chức: [Anh ăn cơm chưa?]
“Vâng.”
Nam Chức dọn dẹp qua nhà.
(*) PTSD (hay còn biết đến là bệnh rối loạn stress sau sang chấn): là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh.
Bàn tay của người tay ông đột nhiên nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô.
12 rưỡi, nhân viên giao hàng mang bữa trưa tới, là đồ ăn của Thị Giai Thiện và món tráng miệng đi kèm.
Trần Diệp An biết cô đang ở gần quảng trường Phương Tín nên đã năn nỉ cô mua bánh tart trứng ở tiệm A Phúc cho mình, còn nói rằng biết đâu chân cô ấy sẽ khỏi nhanh hơn nếu nhìn thấy bánh tart trứng.
Lý Tử Lâm cười tươi hơn, còn nói: “Nếu có người phù hợp thì cứ thử hẹn hò xem sao.
Em xinh đẹp như này, đừng để những năm tháng tươi đẹp nhất trôi qua uổng phí.”
Nhìn một bàn đầy đồ ăn như vậy, Nam Chức chụp một tấm hình rồi gửi cho anh, kèm theo một tin nhắn: [Cảm ơn bữa trưa của anh]
Lúc cô nhận được tin nhắn trả lời thì cũng đã là 3 giờ chiều, cô vừa ngủ dậy.
Nam Chức nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh muốn ăn gì? Tôi đã hứa là sẽ mời anh ăn cơm nhưng vẫn chưa có cơ hội.”
Ngôn chó: [Không cần cảm ơn]
Ngôn chó: [Đây là thành ý của anh trai]
Anh trai! Anh trai! Anh trai!
“Bù đắp?” Nam Chức cười nhạo: “Bà ngoại, bà tin loại người đó có lương tâm như vậy sao?”
Sao nó vẫn chưa kết thúc vậy!!!
Sau bữa sáng ngon miệng, mọi người lên đường trở về thành phố B.
Nam Chức tức giận điên cuồng gõ bàn phím, quyết tâm mắng tên chó này một trận cho đến khi anh không còn dám xưng hô anh trai nữa, nhưng mới gõ được nửa chừng thì cô lại dừng lại.
Nhìn đồng hồ, cô xóa đi một hàng mắng chửi dài dằng dặc.
“Anh đi đây.”
Nam Chức: [Anh ăn cơm chưa?]
Ngôn chó: [Vừa mới họp xong, lát sẽ ăn]
Ăn trưa vào lúc này thì chẳng khác gì không ăn cả.
Cổ Nguyệt Dương rất chú trọng đến việc chăm sóc sức khỏe, cô dần dần cũng hiểu hơn về nó.
Bữa trưa rất quan trọng, mà thời gian ăn lại càng quan trọng hơn.
“…”
Ăn không đúng bữa trong một thời gian dài chắc chắn sẽ bị dạ dày.
Nam Chức: [Phải ăn đúng giờ chứ]
Ngôn chó: [Quan tâm anh trai sao?]
Nam Chức tức giận trợn mắt: [Anh nhất quyết muốn làm anh trai tôi đúng không?]
“Tin tưởng vào tình yêu nữa sao?”
Ngôn chó: [Là em nói mà]
Nam Chức cười ha ha, nhắn tin chuẩn bị gửi đi: Được, ngày mai chúng ta sẽ tiến hành kết bái anh em! Đến lúc đó anh chính là…
Sau này, cô không còn muốn bà ấy ở bên cạnh nữa.
Đổng Tình tiến lên, Chu Trạch kéo giật cô ta lại, cô ta suýt nữa thì ngã.
Ngôn chó: [Loạn luân cũng thú vị mà]
“…”
Nam Chức dụi dụi mắt, liên tục xác nhận lại là mình có nhìn nhầm hay không.
Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Trân, là lãnh đạo tương lai của một chuỗi khách sạn, lại dám tuyên bố lời lẽ hổ báo này giữa thanh thiên bạch nhật sao!
Ngôn chó: [Với em, anh sẵn sàng thử nhiều phong cách khác nhau]
12 rưỡi, nhân viên giao hàng mang bữa trưa tới, là đồ ăn của Thị Giai Thiện và món tráng miệng đi kèm.
Nhã nhặn ở đâu??? Thể diện vứt đi đâu???
Lại thêm gần hai tiếng đồng hồ ngồi xe nữa, chiếc xe chạy êm ru vào thành phố.
Sau khi tạm biệt Lý Tử Lâm, Nam Chức định đến thăm anh Trần đang “dưỡng thương” tại nhà.
Nam Chức ôm mặt không dám nhìn nữa, đang chuẩn bị ném điện thoại sang một bên thì đối phương lại trả lời ——
~
Ngôn chó: [Với em, anh sẵn sàng thử nhiều phong cách khác nhau]
“Nếu không nhớ thương, vậy vừa rồi hai người đã làm gì?”
“…”
“Đẹp.” Nam Chức trả lời, sau đó tiếp tục những lời cô vừa mới nói: “Đơn vị trước đó không thích hợp với tôi, ở lại cũng thấy khó chịu.
Chi bằng…”
Tên chó này muốn chết lắm rồi đấy.
*
Ba ngày sau, Lý Tử Lâm hẹn gặp Nam Chức.
Sáng sớm nay Nam Chức đã nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt người đàn ông.
Sau một khoảng thời gian dài điều trị, sức khỏe của Lý Tử Lâm đã hồi phục, da dẻ hồng hào khỏe mạnh, tinh thần sảng khoái.
Nhưng Nam Chức đã rời khỏi thành phố B từ lúc 5 tuổi.
Ròng rã 18 năm trôi qua, hai ba con chỉ gặp nhau đúng hai lần: Lần đầu là năm Nam Chức 9 tuổi, Đường Vũ đến Mỹ bàn chuyện làm ăn, tiện thể tới thăm cô; Lần thứ hai, là tại tang lễ của Nam Thư Hủy.
“Nghỉ ngơi lâu như vậy, không ngờ ngày đầu tiên quay lại làm việc lại nhận được tin em đã từ chức.” Cô ấy nói: “Cô xin lỗi.
Lúc em xảy ra chuyện, sư phụ lại không có mặt ở đó.”
Nhân viên bán hàng bên cạnh lẩm bẩm: “Người ta có làm gì đâu.”
Nam Chức cười nói: “Đều đã qua rồi ạ.
Hơn nữa, em cũng đâu có mất mát gì đâu ạ.”
Hai người cũng không nhắc nhiều đến chuyện đấy nữa.
Lý Tử Lâm hẹn cô ra là vì có một cơ hội tốt.
“《Kinh Hoa Ngọc Mộng》là một tác phẩm cải biên đại IP.” Lý Tử Lâm nói: “Đương nhiên, so với nguyên tác của《Tinh Ca truyện》thì không nổi bằng.
Nhưng đội ngũ sản xuất của《Kinh Hoa Ngọc Mộng》chính là đội ngũ xuất sắc nhất thời điểm hiện tại.
Nhân vật Liên Phi này là một người dám yêu dám hận, dám đứng lên chống trả.”
“Khoảng thời gian này cậu ta liên lạc với bà rất nhiều, bà nghĩ mục đích của cậu ta chính là muốn nhận con.”Nam Chức xấu hổ nghĩ: Cậu đâu cao bằng tên chó đó đâu, cơ ngực hình như… Cũng không đầy đặn bằng anh ta.(*) Đại IP: Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Cổ Nguyệt Dương rất chú trọng đến việc chăm sóc sức khỏe, cô dần dần cũng hiểu hơn về nó.
Bữa trưa rất quan trọng, mà thời gian ăn lại càng quan trọng hơn.
Nam Chức hỏi: “Sư phụ, cô giới thiệu em như vậy, đơn vị bên kia…”
Mấy năm trước khi mới tới Mỹ, cô thường hay nói với Nam Thư Hủy một câu ——
“Không sao.” Cô ấy cười nói: “Cô cũng sắp từ chức rồi.”
Ngôn chó: [Ngủ rồi à?]
Lý Tử Lâm quyết định đưa Thất Tử về quê ở thành phố S, nơi đó còn có ba mẹ của cô ấy, cả gia đình ở một nơi tốt hơn là cô ấy tự nuôi con một mình.
“Nghiêm túc mà nói, cô thấy những lời em nói đều đúng.”
Sự phát triển trong tương lai của Nam Chức là vô hạn, Linh Khuynh đối với cô mà nói chính là nền tảng tốt để bắt đầu, nhưng sau này tuyệt đối không thể đuổi kịp theo cô được.
Nam Chức chạy vào trong bếp mở tủ lạnh ra, sau đó lấy những chiếc bánh quy mà cô đã học với Viên Tây khoảng thời gian trước.
Người đàn ông đó có dáng người cao ráo thẳng tắp, trên người mặc một bộ vest màu xám đậm, lịch lãm và chững chạc.
Ông ấy đưa tay lên nhìn đồng hồ, mỉm cười nói gì đó với người ở đầu dây bên kia.
Hơn nữa, thầy Trần tuy chuyên nghiệp nhưng lại quá coi trọng danh tiếng và hình thức, dần dần, những người thực sự có tài năng rất có thể bị mai một.
Lý Tử Lâm gửi thông tin của giám đốc lồng tiếng bộ phim《Kinh Hoa Ngọc Mộng》qua Wechat cho Nam Chức.
Cuối cùng là đưa cho cô tấm thiệp do chính tay Thất Tử làm tặng cô.
Chu Trạch cảm thấy cô ta thật vô lý, cầm chiếc áo lên phủi phủi nó, sau đó đưa cho nhân viên bán hàng.
Đổng Tình lại hất cái áo đi, đá bay nó ra ngoài.
“Thằng bé vẫn luôn nhắc đến em.” Lý Tử Lâm cười nói: “Còn cả một người nữa, không biết là chú hay là anh trai nữa, thằng bé vẫn luôn gọi bằng cả hai, nên cô cũng không biết phải gọi thế nào.
Nhưng trên thiệp ghi là anh trai, vậy thì gọi là anh trai đi.”
“…”
Nam Chức gãi gãi cằm, cầm điện thoại lên xem.
Anh trai.
Nam Chức sắp bị PTSD (*) bởi hai từ này rồi.
Đổng Tình cũng hét lên: “Em mua, được chưa! Chỉ là một cái áo rẻ tiền thôi mà, em có thể mua một trăm cái mà không cần chớp mắt đó!”
Nam Chức nhìn tấm thiệp, có chút do dự: “Sư phụ, em đã nghĩ cô sẽ không bao giờ…”Bởi vậy, ông ta mới nghĩ đến Nam Chức, đứa con gái duy nhất của ông ta.(*) PTSD (hay còn biết đến là bệnh rối loạn stress sau sang chấn): là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cô vẫn sẽ cố gắng làm nũng hết mức để Nam Thư Hủy có thể ở bên mình nhiều hơn, ngay cả khi bà ấy chỉ ngồi trên ghế sofa đánh máy cũng được.
Trên đời này tại sao lại có những từ ngữ ma quái đến vậy chứ!
Lý Tử Lâm cười tươi hơn, còn nói: “Nếu có người phù hợp thì cứ thử hẹn hò xem sao.
Em xinh đẹp như này, đừng để những năm tháng tươi đẹp nhất trôi qua uổng phí.”
Ngôn chó: [Quan tâm anh trai sao?]
Nam Chức nhìn tấm thiệp, có chút do dự: “Sư phụ, em đã nghĩ cô sẽ không bao giờ…”
“Tin tưởng vào tình yêu nữa sao?”
Nam Chức tức giận điên cuồng gõ bàn phím, quyết tâm mắng tên chó này một trận cho đến khi anh không còn dám xưng hô anh trai nữa, nhưng mới gõ được nửa chừng thì cô lại dừng lại.
Nam Chức nhìn tấm thiệp, có chút do dự: “Sư phụ, em đã nghĩ cô sẽ không bao giờ…”
Cô gật đầu.
(*) Đại IP: Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Đối với Ngôn Trạm mà nói, anh không hề có khái niệm ngày nghỉ.
Lý Tử Lâm nhấp một ngụm cà phê, thở dài: “Đôi khi chúng ta đừng nên quá ám ảnh về việc kết thúc của một mối tình, càng ám ảnh lại càng không có kết quả.
Nhưng con người á, vĩnh viễn không nên đánh mất dũng khí để yêu.
Nếu không, sẽ rất lãng phí.”
Bùi Sâm và Khang Tuyền vốn đang đợi mọi người ở bên hồ không thể bảo vệ được chỗ đồ ăn nữa, cuối cùng bữa tối được chuyển về biệt thư mà Nam Chức với hai người bạn ở.
—— Không nên đánh mất dũng khí để yêu.
Trên tấm thiệp, dòng chữ của đứa trẻ méo mó, khúc khuỷu: “Chúc chị Tiểu Nam và anh Ngôn Trạm luôn vui vẻ, hạnh phúc!”
Lý Tử Lâm đứng dậy, động viên cô: “Tiểu Nam, cố lên.
Cô luôn ủng hộ em.”
Sau khi tạm biệt Lý Tử Lâm, Nam Chức định đến thăm anh Trần đang “dưỡng thương” tại nhà.
Trần Diệp An biết cô đang ở gần quảng trường Phương Tín nên đã năn nỉ cô mua bánh tart trứng ở tiệm A Phúc cho mình, còn nói rằng biết đâu chân cô ấy sẽ khỏi nhanh hơn nếu nhìn thấy bánh tart trứng.
Nam Chức đành phải nghe theo.
Nam Chức cười nói: “Đều đã qua rồi ạ.
Hơn nữa, em cũng đâu có mất mát gì đâu ạ.”
Có rất nhiều người xếp hàng để mua bánh tart trứng ở A Phúc.
Cũng may Nam Chức đã làm sẵn thẻ VIP ở đây từ trước, nạp vào đó một nghìn tệ là có thể tận hưởng một số dịch vụ.
Cô đặt trước hàng trên Wechat, hệ thống báo lại nửa tiếng nữa cô có thể tới lấy.
Nam Chức đi lang thang trong trung tâm mua sắm để tiêu hao chút thời gian.
Cô dừng lại khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo nam.
Trận mưa lớn đêm đó khiến áo khoác của tên chó kia bị hỏng.
“Vâng, con vừa mới về đến nhà.” Cô nói: “Ở đó đẹp lắm ạ, đợi khi nào bà về đây, con sẽ dẫn bà tới đó chơi.”
Nếu không nhờ có chiếc áo khoác lông của tên chó đó, cô chắc chắn đã bị mưa xối ướt sũng rồi.
Về tình về lý, cô nên mua đền cho tên chó đó một chiếc áo khoác mới đúng không nhỉ? Hơn nữa, mua áo xong cũng không phải mời anh ăn cơm nữa.
Vì trời mưa lạnh, Ngôn Trạm vừa về đến nơi đã bắt cô uống hết một bát canh gừng.
Cô không muốn thiếu nợ anh bất cứ điều gì cả.
“Chào mừng quý khách.” Nhân viên bán hàng mỉm cười: “Quý khách muốn xem gì ạ?”.
Tác giả có lời muốn nói:
Ăn trưa vào lúc này thì chẳng khác gì không ăn cả.
Nam Chức nói cô muốn xem áo khoác thích hợp với thời tiết này, nhân viên bán hàng đã dẫn cô vào gian hàng bên trong.
Trong này cũng có một số khách đang chọn quần áo.
Anh không chỉ phải quản lý tập đoàn khổng lồ của nhà mình mà còn phải lo các dự án nghiên cứu khoa học bên L.Z nữa.
Nếu lần này không phải bởi vì Nam Chức, có lẽ năm nay là năm thứ năm hay thứ sáu gì đó anh không được nghỉ ngơi trong tuần lễ vàng tháng 11.
Thật trùng hợp, lại gặp người quen —— Chu Trạch.
Ngôn chó: [Đi ngủ sớm đi, mai phải về thành phố B sớm đó]
“Xem ra sau này nếu tôi muốn tìm cậu thì cứ đến trung tâm thương mại là được.”
Trận mưa lớn đêm đó khiến áo khoác của tên chó kia bị hỏng.
Nam Chức cũng cười: “Thật sự rất trùng hợp đó.
Cậu tới đây mua quần áo một mình sao?”
Chu Trạch im lặng một hồi mới trả lời: “Tôi đang được nghỉ phép, mấy ngày nữa sẽ tới thành cổ để chơi, cho nên mới tới xem.
Còn cậu…”
“Tôi không cần cô phải dạy dỗ tôi!”
Nam Chức buột miệng: “Tôi đi chọn quần áo cho anh trai.”
Sau khi nói xong, cô tự kinh hãi mà đứng ngẩn người tại chỗ hồi lâu.
Tên chó chết tiệt kia thật sự tẩy não cô rồi!
“Anh trai?” Chu Trạch nói: “Với mắt nhìn của tôi thì không thể cho cậu lời khuyên được.
Nhưng nếu cậu cần tôi giúp cậu thử quần áo thì tôi sẽ làm.”
Chu Trạch im lặng một hồi mới trả lời: “Tôi đang được nghỉ phép, mấy ngày nữa sẽ tới thành cổ để chơi, cho nên mới tới xem.
Còn cậu…”
Nam Chức xấu hổ nghĩ: Cậu đâu cao bằng tên chó đó đâu, cơ ngực hình như… Cũng không đầy đặn bằng anh ta.
Hai người nói thêm vài câu nữa.
“Nghiêm túc mà nói, cô thấy những lời em nói đều đúng.”
Chu Trạch hỏi tình hình hiện tại của Nam Chức, cũng lấy làm tiếc vì cô đã từ chức.
“Cũng không có gì đáng tiếc cả.”
Lúc cô đang nói thì Chu Trạch cũng vừa hay nhấc một chiếc áo lên ra hiệu với cô, còn hỏi cô thấy thế nào?
“Đẹp.” Nam Chức trả lời, sau đó tiếp tục những lời cô vừa mới nói: “Đơn vị trước đó không thích hợp với tôi, ở lại cũng thấy khó chịu.
Chi bằng…”
“Các người đang làm gì vậy!”
Mà sau đó, ông ta cũng không quan tâm tới Nam Chức.
Một giọng nói sắc bén vang lên, cả hai đều sửng sốt.
Đổng Tình chạy tới giật cái áo sơ mi trên tay Chu Trạch rồi ném xuống đất.
Nhân viên bán hàng hỏi cô ta đang làm gì vậy, sau đó tiến lên để ngăn cản.
Nhưng thay vì kiềm chế, Đổng Tình lại giẫm mạnh lên cái áo đó vài lần.
“Em đang làm gì vậy!” Chu Trạch hét lớn: “Bọn họ còn phải bán hàng nữa đó!”
Đổng Tình cũng hét lên: “Em mua, được chưa! Chỉ là một cái áo rẻ tiền thôi mà, em có thể mua một trăm cái mà không cần chớp mắt đó!”
Điện thoại lại vang lên.
Chu Trạch cảm thấy cô ta thật vô lý, cầm chiếc áo lên phủi phủi nó, sau đó đưa cho nhân viên bán hàng.
Đổng Tình lại hất cái áo đi, đá bay nó ra ngoài.
Cô ta chỉ vào mặt Nam Chức, hỏi: “Có phải anh vẫn chưa quên được cô ta đúng không?”
Cô dừng lại khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo nam.
“Anh, anh…” Chu Trạch đỏ mặt: “Em đang nói cái gì vậy? Bọn anh chỉ là tình cờ gặp nhau thôi, cũng chẳng phải người xa lạ, nói chuyện một chút cũng có sao đâu?”
Đổng Tình không tin, lại quay sang mắng Nam Chức: “Cô cũng nên có mặt mũi một chút chứ, đừng có nhớ thương bạn trai của người khác.”
“《Kinh Hoa Ngọc Mộng》là một tác phẩm cải biên đại IP.” Lý Tử Lâm nói: “Đương nhiên, so với nguyên tác của《Tinh Ca truyện》thì không nổi bằng.
Nhưng đội ngũ sản xuất của《Kinh Hoa Ngọc Mộng》chính là đội ngũ xuất sắc nhất thời điểm hiện tại.
Nhân vật Liên Phi này là một người dám yêu dám hận, dám đứng lên chống trả.”
Nhân viên bán hàng lẫn khách hàng từ từ tụ tập xung quanh, tiếng bàn tán vang lên một cách hỗn loạn.
Nam Chức bình tĩnh lại, để quần áo trong tay xuống, nói: “Trước đây tôi chưa từng nhớ thương, bây giờ càng không nhớ thương.”
Nghe vậy, trong mắt Chu Trạch lóe lên một tia mất mát.
Cuối cùng là đưa cho cô tấm thiệp do chính tay Thất Tử làm tặng cô.
“Nếu không nhớ thương, vậy vừa rồi hai người đã làm gì?”
Nhân viên bán hàng bên cạnh lẩm bẩm: “Người ta có làm gì đâu.”
Nam Chức mỉm cười, còn hỏi: “Nếu cô lo cho bạn trai bảo bối của mình như vậy thì nên lắp cam theo dõi trên người anh ta đi.
Vô duyên vô cớ oan uổng người khác như vậy cũng khiến bạn trai cô bị oan uổng theo, cũng làm tổn thương đến tình cảm của hai người đó.”
Tên chó chết tiệt kia thật sự tẩy não cô rồi!
“Tôi không cần cô phải dạy dỗ tôi!”
Đổng Tình tiến lên, Chu Trạch kéo giật cô ta lại, cô ta suýt nữa thì ngã.
Vì điều này, Đổng Tình hoàn toàn cáu giận, liên tục hét vào mặt Chu Trạch, thậm chí còn đánh anh ta.
Nam Chức không có tâm tư để xem trò hề, cũng cảm thấy ở đây chẳng có bộ quần áo nào xứng đáng với tên chó kia cả.
Cô nói “Xin lỗi” rồi rời khỏi cửa hàng.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Nhị Cẩu: Thấy chưa? Giờ cô ấy cũng không còn tâm tư bắt tôi làm anh trai nữa.
(Xin mọi người cho Ngôn Nhị Cẩu một tràng pháo tay, anh ấy đã rất khó khăn đó!)
Xem ra là đoán đúng rồi.
~.