Mặt trời đã lên gần đến đỉnh đầu Ngọc mới tỉnh lại. Mắt nhắm mắt mở cô nhìn thấy mình đang gối đầu trên tay một người đàn ông. Bàn thay thon dài trắng trẻo này chỉ có thể là Khánh, bạn thân của cô thôi. Cô mỉm cười định đưa tay mình luồn vào kẽ tay anh nhưng lại thôi.
Ngọc trở mình quay qua nhìn. Khánh vẫn ngủ rất ngon, gương mặt đẹp trai không tì vết khiến cô ngẩn ra nhìn. Ơ nhưng mà sao cảm thấy người cứ thiếu thiếu cái gì đó. Ngọc vén chăn lên, nhìn vào trong thì thấy áo quần ngoài của cô đã bị lột sạch. Cô hét ầm lên đá Khánh bay xuống giường.
Chàng hoàng tử mặt đực ra không hiểu chuyện gì.
- Sáng sớm lại nổi điên gì vậy hả?
Ngọc thu chăn vào người, che đi nội y rồi lấy cái gối ném vào mặt Khánh:
- Ông mất dạy vừa thôi. Tối qua đã làm gì tôi hả.
Khánh vuốt mặt, vẫn chưa thể nào lấy lại tỉnh táo:
- Hả? Làm gì? Ai làm gì đâu?
- Không làm gì? Lột tôi còn mỗi bộ giáp như này mà không làm gì. Thứ mất dạy, biến thái.
Nhìn thấy bờ vai còn mỗi hai cọng dây áo giáp của Ngọc thì Khánh mới hiểu vấn đề. Anh vừa cười vừa nhấc người đứng dậy. Tiện tay lấy chiếc áo bị Ngọc ném dưới đất quăng vào mặt cô.
- Đồ hâm. Bà tự cởi chứ ai mà thèm ăn bà. Ăn bà mà còn để lại áo giáp làm gì?
Ngọc bình tĩnh lại, hơi nghi ngờ sự cáo buộc của mình đối với Khánh. Nhưng cô vẫn không tha:
- Thế ông ngủ ở đây làm cái gì?
Khánh đứng trước gương bàn trang điểm chỉnh lại tóc tai, thong thả đáp:
- Hôm qua định về cái mệt quá ngủ lúc nào không biết.
Lần này thì Ngọc đã chịu im lặng. Khánh quay lại nhặt cái gối, ném ngược vào mặt Ngọc, cô nhanh tay gạt đi được, chiếu đôi mắt lazer về phía Khánh.
Khánh nói:
- Đừng uống say thế nữa. Tôi không có rảnh đi đón bà mãi đâu. Tôi về đây.
Nói xong anh liền rời khỏi phòng, Ngọc đột nhiên nói:
- Này! Hay là chúng ta hẹn hò lại nhỉ?
Chẳng biết câu nói nhẹ bẫng của Ngọc là đùa hay thật, nhưng nó khiến sắc mặt Khánh thoáng buồn. Anh chỉnh lại tâm trạng thật nhanh rồi nhìn Ngọc:
- Bớt giỡn đi! Bữa tôi tỏ tình thì bị vác guốc đánh toác cả đầu. Giờ thì không có cửa mà yêu tôi đâu. Đồ bà già đáng ghét.
Cả hai tạm biệt nhau bằng những nụ cười ẩn ý. Hơn ai hết, họ đều hiểu rằng, mối quan hệ của họ chỉ nên dừng lại ở ngưỡng này mà thôi.
…
Chị giúp việc vẫn tất bật soạn quần áo trong phòng mặc kệ Ngọc có đứng ở cửa hạ giọng hết mức để năn nỉ:
- Chị ơi! Chị khoan đi được không? Đợi em tìm được người mới rồi chị hãy đi. Chị đi như vậy rồi ở nhà ai lo cho em đây?
Đồ đạc chị không có nhiều, thoáng một cái đã thu dọn xong. Chị quẩy túi xách ra cửa, nhìn Ngọc đầy cảm thông:
- Như chị nói rồi đấy. Cha mẹ chị ở quê đổ bệnh, chị phải về gấp. Em thông cảm cho chị… Chị không thể ở lại được. Em có giận có trách chị cũng đành chịu…
Vừa nói chị vừa đưa tay quệt nước mắt. Ngọc nhìn khuôn mặt khổ não thê lương của chị cũng không dám kì kèo thêm.
Chị là người giúp việc mà Ngọc thích nhất. Chị nấu ăn ngon, mọi việc trong nhà đều rất gọn gàng ngăn nắp. Ngọc từ bé đã được hầu hạ như công chúa, chẳng biết vào bếp là gì. Mọi đồ đạc trong nhà đều là cô mua nhưng nói về chức năng sử dụng thì cô hoàn toàn mù tịt. Không biết bật bếp điện, không biết ấn nút nồi cơm. Quần áo mua về chất đống, nhưng muốn mặc cái nào là phải có người đi lấy cho thì cô mới biết nó nằm đâu. Bởi vậy để chị đi bất ngờ thế này thì Ngọc sẽ phải sống thế nào đây!
Dù cho có luyến tiếc thế nào, Ngọc cũng đành phải tiễn chị giúp việc đi về. Trước khi đi còn trả hết lương tháng và gửi thêm tiền thăm bệnh cho cha mẹ chị.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!