Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ngọc nhìn vào màn hình điện thoại, cười nhạt:

- Đồ đáng ghét, ông dám bỏ mặc tôi cơ đấy.

Ngọc không hề giận dỗi, cũng chẳng vội vàng tìm cách thoát khỏi nhà vệ sinh. Cô nhàn nhã dựa đầu vào vách đánh một giấc.

Ở bên này, Khánh trở lại cuộc họp nhưng tâm thế không được bình tĩnh như trước. Lời cầu cứu của cô bạn cứ không ngừng vang lên trong đầu. Sau cùng không chịu nổi sự dằn vặt đành phải tạm dừng cuộc họp sớm. 

Khánh vội vàng đứng lên cầm lấy áo khoác rồi rời khỏi phòng họp:

- Ngày mai chúng ta bàn tiếp. Tôi có việc phải đi ngay.

Vừa nói anh vừa bấm điện thoại gọi cho Ngọc:

- Này đồ phiền phức! Bà đang ở đâu vậy?

Một cô phục vụ vào gõ cửa gọi Ngọc ra. Còn không đợi cô gái kia tránh đường, Ngọc đã như tên bắn lao ra cửa. Khánh đứng ngoài hành lang, mặt mày nghiêm trọng đứng nhìn. Ngọc như một đứa trẻ con vừa chạy vừa đưa hai tay về phía Khánh. Cô sà tới, cố chấp ôm lấy cổ anh, đòi hôn má anh bằng được:

- Ôi bạn tôi! Chàng trai xinh đẹp của tôi. Chỉ có ông là thương tôi nhất.

Khánh kiên quyết đẩy đôi môi hám trai của Ngọc tránh xa khỏi mặt mình: 

- Có dừng lại không! Tôi bỏ bà ở lại đây luôn bây giờ.

Chật vật lắm Khánh mới đưa được tiểu thư lên phòng. Cô say rồi thì quậy phá không ai bằng. Dù đã hết sức bảo vệ bản thân nhưng trên má Khánh vẫn bị dính một vết son của Ngọc. 

Khánh để Ngọc nằm ngay ngắn trên giường. Sau khi quậy phá hết hơi thì bây giờ cô đã chịu nằm yên. Khánh nhẹ nhàng tháo giày,  rồi đi giặt khăn ướt lau mặt mũi, tay chân cho cô. Mỗi hành động đều rất nhẹ nhàng nâng niu. Nhìn động tác thuần thục cũng đủ biết anh đã quá quen với công việc này.

Xong việc, Khánh ngồi bên giường, chống tay nhìn cô gái xinh đẹp đang dụi đầu vào chiếc gối mềm. Mối quan hệ của anh và Ngọc nên định nghĩa là gì bây giờ nhỉ? Chẳng phải tình bạn mà cũng chẳng phải tình yêu. Hai người tuy không muốn nhưng không thể ngừng làm phiền đến nhau. 

Khánh quen Ngọc từ những năm cấp ba, khi cô ấy là nữ tướng của trường. Vừa xinh đẹp, học giỏi lại còn rất hiếu chiến. Anh cũng không phải dạng vừa, cũng là công tử có tiếng tăm trong trường, là nam thần của cả khối, hằng ngày nhận không biết bao nhiêu hoa và quà tỏ tình của các bạn nữ. Chỉ cần anh thích thì không có cô gái nào không đổ trước anh. 

Nhưng chuyện tình cảm của Khánh và Ngọc không phải cái kiểu trai hư gặp gái mạnh mẽ. Mà là oan gia gặp gỡ rồi dính lấy nhau đời đời kiếp kiếp. Khánh vô tình động phải tiểu mỹ nhân dưới quyền bảo vệ của chị đại. Anh còn dám vui chơi qua đường làm bạn của Ngọc tổn thương nên cô đã tìm đến anh đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. 

Kể từ đó, hễ Ngọc được trai nào tán tỉnh Khánh chắc chắn sẽ tìm cách phá hoại. Hại cô suốt mấy năm cấp ba không có nổi một mối tình vắt vai. Ngọc cũng không hề kém cạnh, chỉ cần anh có bạn gái liền xuất hiện gây hiểu lầm. Mối thâm thù của cả hai kéo dài mãi cho đến khi Khánh đi du học mới thôi.

Ông bà xưa có câu: “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, lửa của cả hai cũng “bén” được một thời gian. Đó là ngày cuối trước khi Khánh đi du học. Cả hai đã nhậu với nhau thâu đêm, lôi bao nhiêu kỷ niệm cũ ra kể và cuối cùng nhận ra hình như cả hai đều đang bỏ lỡ điều gì đó của nhau. Người ta đi du học thì phải chia tay với người yêu để cho họ khỏi mất công chờ. Còn hai người lại đi ngược với logic của vũ trụ, tỏ tình ngay ở sân bay trước giờ Khánh khởi hành.

Sau màn tiễn đưa nhạt nhẽo, Ngọc luyến tiếc nhìn Khánh kéo vali đi vào trong khu vực chờ. Trái tim cô thoáng lạnh giá khi nghĩ đến việc từ nay cô sẽ chẳng còn người bạn náo nhiệt ồn ào là anh ở bên mình. Mỗi lúc buồn vui cô chẳng thể lôi anh đi nhậu nữa. Mấy người bạn trai cứ suốt ngày tán tỉnh làm phiền cô bây giờ phải tính sao đây?

Ánh mắt Ngọc không giấu được buồn bã khi Khánh quay lại mỉm cười với cô. Nhưng cô không biết phải làm gì. Giữ anh lại thì không nỡ, buông anh ra thì không nổi. Cô hất tay ra hiệu đuổi anh đi cho nhanh rồi vội vàng quay mặt, giấu giếm một giọt lệ âm thầm lăn xuống má.

Nhưng hóa ra không phải mình Ngọc thấy luyến tiếc, Khánh cũng là người không nỡ buông tay. Anh bất ngờ chạy đến ôm chặt lấy cô từ phía sau. Ngọc quay nhìn anh, hai người nhìn vào mắt nhau, nhịp thở mỗi lúc một nhanh.

- Ngọc! Làm người yêu tôi nhé! - Khánh nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!