Xuân trở về nhà với chiếc hộp rỗng, nhưng trong lòng lại chứa đầy những cảm giác hạnh phúc và vui vẻ. Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, Xuân vẫn tưởng tượng thấy nụ cười của Nhân ẩn hiện đâu đây. Cô đưa tay vỗ vào mặt mình, khiển trách bản thân tại sao lại có thể vui vẻ nhớ đến người đàn ông khác trong khi đã có người yêu.
Xuân đang nằm trằn trọc trên giường với chiếc điện thoại. Đoạn clip trên facebook chiếu một đoạn phim ngắn về một thiếu nữ trẻ tuổi và một anh bác sĩ. Nó làm Xuân nhớ đến khoảnh khắc ban chiều khi gặp Nhân. Nụ cười của anh thật đẹp và ấm áp. Lại còn cái chạm đầu mũi chọc ghẹo đầy dễ thương của anh nữa, nó khiến Xuân vô thức mỉm cười.
Bất ngờ tài khoản zalo hiển thị một lời mời kết bạn mới. Xuân giật nảy mình, ngồi bật dậy khi người kết bạn đến là bác sĩ Minno. Không cần suy nghĩ, cô nhấn chấp nhận kết bạn ngay, trái tim nhỏ đập liên hồi vì háo hức. Mất chừng năm giây sau đã có tin nhắn bên kia gửi lại:
- Chào em! Anh là bác sĩ của phòng khám Minno.
Xuân bật cười, anh không cần giới thiệu thì cô cũng biết anh là ai rồi. Nhưng nếu mà suồng sã nhận quen ngay thì sẽ lộ việc cô đang nhớ về anh mất. Xuân đành kìm chế lại, chỉ nhắn vài chữ xã giao:
- Dạ! Em chào anh.
Nhân nhắn hỏi thăm về vết thương và tình hình sức khỏe của cô. Dặn dò cô nhớ phải kiêng động nước để bàn tay nhanh lành hơn. Nhân quả thật là một bác sĩ tận tâm. Xuân tự hứa với lòng, sau khi tay cô lành lại sẽ làm thứ gì đó để cảm ơn sự nhiệt thành này của anh.
***
Xuân ngồi ở bàn tiếp khách, đưa mắt nhìn khắp phòng khám Minno. Lần trước đến đây vì đang bị đau nên cô không để ý nhiều. Nội thất và bày trí trong phòng khám cũng giản dị và tinh tế hệt như chủ nhân của nó.
Nhân từ bên trong đi ra, trên tay cầm hai chiếc chén nhỏ. Anh mở hộp đồ ăn mà Xuân mang tới rồi múc ra hai phần.
- Anh không phải lấy cho em… Cái này… em nấu cho anh mà.
Nhân cười, anh đặt chén chè long nhãn vào tay Xuân rồi đáp:
- Ăn cùng anh đi. Một mình ăn thì chán lắm.
Bàn tay Xuân lại vô tình chạm vào tay Nhân, khiến cơ thể cô như vừa có dòng điện chạy qua, một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Hôm nay Nhân và Xuân đã có thể gọi là người quen nên nói chuyện với nhau nhiều hơn. Khi anh biết cô có mơ ước làm một chuyên gia tâm lý thì vô cùng ủng hộ. Anh nói rằng anh cũng học qua ngành đó nên nếu cô cần anh hướng dẫn, anh sẽ giúp cô tận tình.
Mặc dù không trực tiếp biểu hiện nhưng trong lòng Xuân vô cùng vui vẻ. Bỗng dưng gặp được một người có cùng sở thích, cùng quan điểm sống lại cùng một gu thì còn gì bằng.
Xuân định cáo từ ra về thì Nhân giữ lại:
- Bãi đỗ xe của anh cũng đi ngang qua nhà của em đấy. Đợi anh đóng cửa rồi cùng về chung nhé?
Chỉ là chuyện trò đơn thuần, chỉ là đợi nhau tan làm rồi cùng nhau đi trên đoạn đường phố giờ tan tầm nhộn nhịp, vậy mà Xuân lại cảm thấy rất dễ chịu. Nhìn chàng trai ngoại hình không quá đặc biệt đang đi cạnh mình, lại có cảm giác thu hút khác thường.
Một đứa bé đi xe đạp ngược hướng trên vỉa hè lao thẳng về phía Xuân. Cô mải nghĩ ngợi và ngước nhìn anh nên không để ý, suýt thì đã bị đứa bé tông trúng nếu Nhân không kịp kéo cô tránh đường. Nhân chau mày nhìn theo đứa trẻ đã bỏ chạy mất hút, khẽ mắng:
- Mấy đứa trẻ này! Sao lại chạy xe trên vỉa hè vậy chứ!
Nhân cúi xuống nhìn Xuân. Cô lúc này đang ngẩn người đưa tay lên chạm mũi. Hai mắt cô như viên bi ve nhìn anh khiến anh phải mỉm cười. Vì anh kéo mạnh tay quá nên mũi Xuân va vào ngực anh. Nhân buông vai Xuân, gãi đầu ngại ngùng:
- Anh xin lỗi! Em có đau lắm không? Tại lúc nãy vội quá.
Xuân vẫn đứng im giữ mũi của mình, cô vẫn chưa trở về với trạng thái ban đầu. Anh đưa hai ngón tay nhón lấy ngón trỏ đang đặt trên mũi Xuân và nói với giọng đầy tội lỗi:
- Để anh xem… Anh làm gãy mũi em rồi sao?