Nam không nghĩ kiểu người trầm tính như anh có thể hợp với Ngọc nên từ lâu đã chôn sâu tình yêu đơn phương ngọt ngào của tuổi đôi mươi. Cho đến khi được gặp lại Ngọc ở bệnh viện thì tình cảm ngày ấy lại chớm nở. Ngọc thích anh có lẽ cũng vì sự ngọt ngào thuần khiết ấy của anh. Nhưng tiếc rằng, bản thân cô lại cảm thấy anh chưa phải là người cô muốn gởi gắm cả cuộc đời.
- Thế chị định để bị đau dạ dày và vào viện gặp anh Nam nữa hay sao? - Câu hỏi của Xuân làm đứt quãng suy nghĩ của Ngọc.
Ngọc bật cười đáp:
- Em nghĩ cả thành phố này chỉ có một mình bệnh viện K thôi à?
Xuân khoanh tay trước ngực, mặt vẫn khó đăm đăm:
- Nhưng nếu chị bị đau, em sẽ vẫn đưa chị đến chỗ anh Nam.
- Này! Em quá đáng thế? - Ngọc uất ức nhìn Xuân.
Xuân thản nhiên nhìn Ngọc và đáp:
- Thế thì chị đừng có uống rượu nữa.
Hai chị em đấu mắt với nhau một lúc rồi lại cùng nhau lăn ra cười. Hai người họ có những lúc như hai đứa trẻ con mới lớn, không ai nhường ai, hoạnh họe nhau y như chị em ruột vậy, nhưng ẩn sau mấy câu từ khó nghe ấy lại là một tình thương không gì đong đếm được.
Ngọc nhìn ra cửa sổ, nhìn hàng cây xanh lướt qua cửa xe, môi cô bất giác mỉm cười. Lúc này cô đang rất vui, vì lần đầu tiên cô cảm nhận được hai chữ “người nhà”.
***
Lớp học nấu ăn của Xuân chỉ cách nhà tầm hai cái ngã tư nên cô vẫn thường đi bộ đến lớp học. Dù cho Ngọc bắt tài xế riêng lái ô tô chở đi nhưng Xuân vẫn một mực từ chối. Ở nhà nhiều nên Xuân cũng muốn dùng việc đi bộ để vận động thêm cho khỏe người.
Buổi học nấu ăn thường bắt đầu lúc mười ba giờ và kết thúc vào mười sáu giờ vào các ngày hai, tư, sáu.
Đèn xanh cho người đi bộ đã bật lên, Xuân vui vẻ hớn hở vừa bước sang đường vừa đưa hộp chè long nhãn lên ngắm nghía đầy tự hào. Dạo gần đây trời khá nóng, nên Xuân muốn học nấu mấy món thanh mát cho Ngọc ăn.
Thật không may, một chiếc xe máy vượt đèn đỏ lao tới va vào tay của Xuân làm cô ngã xuống đường. Hai cánh tay chống xuống đất bị dội ngược khiến Xuân đau đớn. Tên lái xe không thèm ngoái đầu lại mà cứ thế bỏ chạy. Xuân ngồi giữa nền đường, nhìn bàn tay trầy xước và hộp chè bị đổ bể mà khóc không thành tiếng.
- Em không sao chứ? - Bất ngờ một thanh niên ăn vận gọn gàng lịch lãm ngồi xuống và đưa tay đỡ Xuân.
Anh chàng điển trai dìu cô vào trong lề. Xuân lúc này vừa đau vừa tức nên chỉ biết khóc. Anh ta nhìn thấy thế cũng sốt ruột, nhẹ nhàng cầm lấy tay Xuân xem xét. Chàng trai nhẹ nhàng từng chút kiểm tra xem vết thương có nặng không, rồi còn dùng bàn tay thanh mảnh của mình nắn từng khớp cổ tay, cánh tay và bả vai Xuân.
- Em có đau chỗ nào nữa không?
- Không ạ.
Anh chàng không hỏi gì thêm chỉ nhẹ nhàng cúi đầu thổi nhẹ vào vết xước đang rỉ máu trên bàn tay cô. Xuân hết sức ngạc nhiên trước một người lạ lại quá đỗi ân cần với mình. Cô nín khóc, đặt toàn bộ sự chú ý lên gương mặt người thanh niên đang ngồi trước mặt.
Chàng trai khoảng tầm ba mươi, gương mặt không quá nổi bật, nhưng lại toát lên vẻ tri thức, hiền lành và đáng tin cậy. Thấy Xuân nín khóc, anh ta liền đưa mắt nhìn cô. Xuân xấu hổ nhìn xuống mũi giày vì bản thân trong khoảnh khắc đã không kìm nén được mà cảm thán trước nhan sắc ngọt ngào của chàng.
- Em đứng dậy được không? - Anh chàng dịu êm lên tiếng.
Nhận ra mình đang ngồi ăn vạ với một người lạ, Xuân vội vã đứng lên:
- Dạ… chân… chân em không sao.
Nhưng cặp chân phản chủ không nghe lời. Vì đứng dậy quá nhanh mà bị chuột rút khiến cho Xuân suýt ngã lộn cổ lần nữa. May thay lần này cô ngã vào người trai đẹp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!