Xuân buông đũa, lật điện thoại trên bàn lên kiểm tra lần nữa. Màn hình yên tĩnh không có thông báo mới. Tin nhắn gửi đi cho Ngọc mãi chỉ thấy Ngọc xem mà không trả lời khiến Xuân muôn phần áy náy. Hôm nay Ngọc có hẹn đi sinh nhật bạn và muốn cô đi chung. Xuân tưởng rằng chỉ ở bên Khánh đến chiều nên đã hứa hẹn sẽ về với Ngọc. Nhưng không ngờ Khánh lại muốn cô ở lại qua đêm. Bởi hiếm khi anh mới được nghỉ nên muốn ở bên cô lâu hơn một chút. Xuân vì thế mà cũng khó từ chối.
Xe vừa lăn bánh, Khánh nhìn qua Xuân và hỏi:
- Em sao thế? Em mệt à? Chiều giờ anh thấy em cứ buồn buồn.
- Em không sao ạ. - Xuân lắc đầu giấu giếm những suy nghĩ vẩn vơ.
Khánh vừa lái xe vừa nắm chặt tay Xuân, nhìn vẻ mặt anh vô vùng hưởng thụ và thư giãn.
- Anh định đưa em đi xem phim. Nhưng nếu em mệt, chúng ta về nhà nghỉ ngơi. Anh mua chút gì đó về nhà mình cùng xem phim nhé?
Dù sao cũng không có hứng đi xem phim nên về nhà xem cũng là một ý hay, Xuân nghe xong liền gật đầu tán thành.
Chiếc điện thoại rung dữ dội từng hồi nhưng không có ai bắt máy. Trên màn hình tivi vẫn đang chiếu những cảnh quay nóng bỏng của bộ phim “Lover”. Trong phòng khách tối mờ phát ra những âm thanh ám muội. Trên tay Xuân vẫn còn cầm bỏng ngô chưa kịp đặt xuống, Khánh đang đè lên người Xuân, hai tay đang thám hiểm toàn bộ cơ thể nuột nà căng tràn sức sống của thiếu nữ tuổi mười tám. Xuân hưng phấn ưỡn người, đôi môi bị khóa chặt bởi nụ hôn nồng cháy của Khánh nên chỉ có thể phát ra những tiếng rên khẽ trong cổ họng.
m thanh khô khan của chiếc điện thoại rơi xuống đất làm đứt đoạn cuộc mây mưa của hai người. Khánh và Xuân không hẹn mà cùng nhau nhìn về chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ dưới sàn nhà. Một tay Khánh mân mê đôi gò bồng đảo, tay còn lại đang có ý định lột quần nhỏ của cô ra. Xuân như được kéo khỏi sự cám dỗ, vội vàng đẩy Khánh ra rồi sửa sang lại quần áo. Mặt Khánh vẽ chữ “mất hứng” thật lớn.
- Em xin lỗi! Em nghe điện thoại đã. - Xuân dịu dàng thì thầm.
Khánh kéo tay Xuân lại, ôm chặt cô từ phía sau, cố gắng níu kéo Xuân bằng giọng nũng nịu:
- Kệ đi em. Đừng nghe máy mà…
Nhưng việc Xuân nghe điện thoại chỉ là cái cớ, cô đương nhiên không bỏ qua cơ hội này để thoát thân. Khánh hụt hẫng với lấy chai nước còn uống dở trên bàn tu một hơi lớn rồi nằm ngả ra sô pha, mặt mũi khó chịu.
Xuân nhặt lấy điện thoại, có ba cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của Ngọc. Xuân cảm nhận được điềm chẳng lành nên vội mở tin nhắn ra xem.
- Có một tên bám đuôi cứ theo chị không dứt ở bữa tiệc. Chị uống hơi nhiều rồi.
Trong đầu Xuân hiện lên hình ảnh Ngọc ăn mặc gợi cảm rồi bị đám đàn ông mặt mũi gian dâm vây xung quanh. Xuân vội vàng đứng bật dậy, đi vào phòng thay đồ. Thấy Xuân khấp khởi rời đi khiến Khánh tỉnh hồn phải bật dậy đuổi theo.
- Em làm gì vậy? Em định đi đâu?
Xuân không quan tâm đến Khánh nữa, trong lòng chỉ sợ chậm một phút thì Ngọc sẽ bị người ta đem đi mất.
- Em phải đi gặp chị Ngọc.
Khánh nghe nhắc tới Ngọc mặt thoáng lo lắng:
- Ngọc bị làm sao?
- Chị ấy đi dự sinh nhật và uống say. Em phải đến đưa chị ấy về.
Còn tưởng gì to tát, nghe thấy lý do là Ngọc say thì Khánh chẳng mảy may lo lắng thêm nữa. Anh cười và nói:
- Ngọc lúc nào chẳng say. Cô ấy sẽ tự lo cho mình được thôi. Khéo lúc này đã lừa được anh nào vào tròng rồi. Em không cần phải lo lắng thế đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!