Vì Ngọc không cần phòng có tầm nhìn đẹp nên nghiễm nhiên Xuân được lấy phòng đẹp nhất. Cô đang khoan khoái ngồi trước cửa sổ lớn, nhìn ra mặt biển xanh mênh mông giữ một chiều nắng vàng ươm thì nghe tiếng cãi cọ nhau ầm ý của Khánh và Ngọc. Mối quan hệ của hai người họ thật sự rất đáng ngưỡng mộ, ngoài mặt thì cãi nhau như chó với mèo nhưng trong lòng lại rất quan tâm nhau.
Nhìn cách Ngọc thoải mái làm nũng, đánh đấm và pha trò với Khánh khiến cho lòng Xuân lại nảy sinh ghen tị. Cô rất muốn được nhõng nhẽo, trêu chọc một cách vô tư thoải mái với Khánh như thế nhưng không làm được. Khánh lúc nào cũng chiều cô, chẳng bao giờ muốn tranh giành hay đôi co gì với cô cả. Một lời cô nói ra là ý chỉ luôn được anh tuân theo.
Xuân thở dài, tự cười chính bản thân mình. Hình như cô lại ghen với Ngọc nữa rồi, trong lòng cô cứ râm ran khó chịu.
…
Nhà hàng của khu resort nằm khá xa với biệt thự nên cả ba quyết định gọi đến phục vụ tận nơi. Biệt thự gần biển lại có hồ bơi riêng, đây là một trong những căn cao cấp nhất ở khu resort này.
Bên hồ bơi, nhà hàng bày bàn ăn và một bếp nướng ngoài trời, có cả đầu bếp riêng chuẩn bị thịt nướng cho họ. Ngọc vừa bơi xong, mái tóc còn ướt sũng nhưng không kìm nổi cơn đói bụng với sườn bò nướng than nên cứ thế lao vào bàn ngồi.
- Đồ ăn nhìn ngon quá. Tôi đói muốn xỉu luôn rồi.
Nói xong cô vô tư đưa tay nhón một miếng thịt trong đĩa của Khánh cho vào miệng.
Khánh đang điềm đạm cắt miếng bít tết bò cho Xuân, mắt liếc thấy điệu bộ chướng mắt của Ngọc là lại muốn chửi. Nhưng sợ chửi hoài trước mặt Xuân thì không hay nên anh phải cố đè cơn tức xuống.
Khánh dịu dàng đưa đĩa thức ăn cho Xuân:
- Em ăn đi!
Ngọc nhìn thấy thế liền bưng chiếc đĩa trống trơn của mình lên trước mặt, đôi mắt to tròn chớp chớp:
- Thế của tôi đâu?
Khánh gắp miếng sườn bò to ụ trong đĩa mình bỏ qua đĩa của Ngọc và nói:
- Đấy! Ăn đi.
Nói xong liền cắp đít bỏ vào trong nhà. Thấy mình bị đối xử phũ phàng, Ngọc cáu:
- Nè! Vứt cho tôi cục xương thế đấy à? Tôi có phải cún đâu.
Xuân nghe thế thì phì cười, vui vẻ sớt một phần bít tết của mình cho Ngọc:
- Ăn thịt cùng với em này chị.
Được cô em cưng chiều, Ngọc liền chớp lấy cơ hội làm nũng và bôi nhọ danh dự thằng bạn thân một cách công khai:
- Đấy em thấy chưa! Người yêu của em khinh người quá đáng luôn ấy. Không hề biết thương hoa tiếc ngọc. Thằng cha ấy chỉ dịu dàng và ngọt ngào với mỗi em thôi. Thật tội nghiệp cho cô gái cô đơn này.
Ngọc giả vờ ỉu xìu, nhưng Xuân tinh ý nhận ra hình như tính khí Ngọc có vẻ khác thường so với mọi ngày. Bình thường Ngọc rất mạnh mẽ, cô ấy không hay làm nũng và ra vẻ đáng yêu như vậy. Nhân lúc chỉ có hai người Xuân liền hỏi nhỏ:
- Chị! Hôm nay chị sao thế ạ?
Bị Xuân bắt được cảm xúc, gương mặt Ngọc đang vui vẻ hồn nhiên bỗng chốc chuyển màu buồn bã. Ngọc chậm chạp nhai miếng thịt trong miệng, đôi mắt gợi buồn nhìn vào đĩa thịt rồi mỉm cười:
- Chị có sao đâu. Chị bình thường.
Xuân đưa tay vén mấy lọn tóc đang nhiễu nước của Ngọc hất qua bên vai.
- Em thấy chị lạ lắm. Không phải chị nói với em là chị đi gặp mẹ anh Nam sao? Sao hôm nay lại đi cùng em?
Ngọc dừng ăn, quay mặt qua nhìn Xuân, đôi mắt cô đã đỏ hoe. Khóe môi Ngọc nở nụ cười không mấy tự nhiên:
- Em à… chị đã…
Khánh đúng là chẳng biết lựa thời điểm, ngay lúc Ngọc đang định bộc bạch tâm tình thì anh xuất hiện và trùm một chiếc khăn tắm lên đầu cô. Ra sức lấy tay vò đầu cô hệt như đang lau mình cho một con cún.
- Lau khô đầu đi rồi hẵng ăn. Để nước nhiễu vào đồ ăn ghê chết đi được.
Nói thôi không đủ, Khánh còn thẳng tay phát thẳng vào đầu Ngọc một cái khiến cô nàng lại la làng:
- Ui da! Ông là đồ đáng chết! Ông Khánh à!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!