Mỗi lần chị ấy xuất hiện, Xuân đều nhìn thấy nét buồn bã mà chị giấu đi trong ánh mắt. Người đời nói chị làm gái bán hoa, là hạng người không đáng để được thông cảm. Nhưng Xuân lại không thấy vậy. Khi cô bị bắt nạt thì chỉ có chị là mạnh mẽ xông ra giải vây cho cô. Chị ấy xấu với ai cũng được, nhưng chị ấy tốt với Xuân.
Sau một lúc tự đấu tranh tâm lý, cuối cùng Xuân cũng vứt khăn lau bàn rồi vội vàng chạy ra khỏi quán.
Gần mười hai giờ đêm, phố phường vắng người qua lại. Chỉ còn một vài chiếc taxi còn trong ruổi trên những con phố đầy những bảng hiệu quán bar, quán nhậu. Xuân đưa hai tay vò đầu rồi vò vạt áo trắng. Mắt liên tục nhìn trái nhìn phải tìm xem người đàn ông và chị đẹp đã đi về đâu. Khu phố này mặt tiền thuê tính giá tiền chục tiền trăm nên tất cả mặt tiền đều được tận dụng để kinh doanh buôn bán. Vì vậy khách đến quán phải để xe ở hai đầu phố. Nhưng họ đi về hướng nào? Xuân chỉ có thể chọn xác suất năm mươi năm mươi để đánh cược.
Nhắm mắt chọn đại, Xuân đi về hướng trái tim mách bảo. Thật may đi mới có vài bước cô đã gặp chị đẹp đang đứng nôn ở góc hẻm bên lề đường. Cô lao tới như thể gặp lại người thân, thân thiện vuốt lưng cho chị đẹp dễ chịu. Chị ấy nôn xong, mặt đờ đẫn ngước lên nhìn. Đôi mắt lờ đờ của một kẻ say chỉ thấy Xuân chao đảo không rõ hình dạng. Chị đẹp đứng thẳng dậy, mượn vai Xuân làm điểm tựa rồi gạt môi và nói:
- Ủa! Em. Ra đây chi…
Xuân còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng động cơ xe máy rồ ga, đèn pha sáng quắc từ xa lao tới. Cô linh cảm đó là tên yêu râu xanh nên vội vội vàng vàng nắm tay chị đẹp chạy sâu vào con hẻm. Thật hên bên trong khu này là địa thế bàn cờ nên Xuân và chị đẹp không sợ bị bắt. Hai người ngoặt vào một ngã rẽ rồi đứng nấp sau một xe bánh mì sáng đã bị bịt kín.
Chị đẹp tuy không hiểu chuyện gì nhưng cũng rất tin tưởng chạy theo Xuân. Khi cả hai đã ẩn nấp thành công chị lại ôm tường nôn thêm lần nữa.
- Chị ơi! Chị đừng đi với anh ta. Anh ta là người xấu mà. - Giọng nói Xuân vừa trong trẻo vừa ngây thơ, những thanh âm dịu dàng như gió mùa hè thổi trên đồng lúa mới trổ đòng.
Chị đẹp đứng thẳng lại, ngây ngốc nhìn Xuân, giọng nói của cô như một tiếng chuông ngân làm thức tỉnh tâm hồn đang đầy rẫy buồn bực và tổn thương của chị đẹp:
- Sao?...
- Em… em sẽ rất ân hận nếu tối nay chị đi cùng tên đó. Vì em mà chị vướng vào rắc rối. Giờ thì không sao rồi. Em gọi taxi cho chị đi về nhé?
Chị đẹp giờ mới vỡ lẽ, cô lấy tay che miệng cười. Nhìn Xuân đầy ấm áp:
- Trời ạ! Em kéo chị bỏ trốn tên kia là vì vậy đó hả. Đồ ngốc!
Chị đẹp vừa nói vừa dí ngón tay lên trán Xuân. Sau đó tựa người vào cánh cửa sắt, từ từ hạ mình ngồi bệt xuống đất. Chị thở ra như thể vừa trút đi một gánh nặng.
Người con gái bị hiểu nhầm là gái bán hoa đang ngồi ở bên lề đường với một con bé nhà quê ngây thơ ấy chính là Ngọc, một tiểu thư tiền trong tài khoản không bao giờ dưới tám số. Nhà có mười mấy căn trong thành phố, ở không hết. Nhưng vì từ bé đã được nuông chiều, cha mẹ lại ly thân sớm nên cô không cảm nhận được tình yêu thương từ gia đình. Cảm thấy bản thân mình bị bỏ rơi trong căn nhà trống rỗng.