Nam vừa thay áo xong thì có tiếng gõ cửa. Ca phẫu thuật phức tạp dài năm tiếng đồng hồ đã khiến anh khá mệt mỏi. Gương mặt Nam không được vui vẻ gì, giọng hơi gắt cất lên:
- Vào đi!
Ngọc tinh nghịch thò bịch đồ ăn vào trước rồi mới đến mặt mình. Gương mặt nhăn như nùi dẻ của Nam như gặp được bàn ủi hơi, một giây đã thẳng băng:
- Ủa… em!
Ngọc vừa bước vào vừa cau mày nói:
- Anh làm sao đấy? Ở bệnh viện lúc nào mặt anh cũng đáng sợ thế à.
Cô đặt hai phần mì ý hải sản và một ít gà sốt cay xuống bàn tiếp khách. Nam cũng nhanh chóng tiến đến.
- Anh đâu có đáng sợ.
Ngọc thong thả ngồi xuống ngả lưng vào ghế, đưa mắt nhìn quanh văn phòng của bạn trai rồi trề môi đáp:
- Lại còn không à! Mặt anh nhăn nhó như thể ai đó vừa giựt tiền của anh ấy.
Nam bật cười, anh nhanh tay mở phần ăn ra cho cả hai, tỉ mỉ so đũa rồi đưa cho người yêu. Nam đáp:
- Anh có như thế à? Chắc do vừa rồi anh hơi mệt.
Ngọc đoán quả không sai, được người yêu trực tiếp đưa đồ ăn trưa đến khiến Nam vô cùng xúc động. Nếu không phải vì buổi chiều còn có ca mổ thì không biết anh còn giữ Ngọc lại đến bao giờ. Cũng vì hành động này đã khiến Nam đi đến một quyết định quan trọng.
Khi Ngọc chuẩn bị xách túi ra về thì đột nhiên Nam nắm lấy tay cô. Gương mặt anh vô cùng nghiêm túc nói:
- Ngọc à! Cuối tuần này… anh đưa em về gặp mẹ nhé?
Trong yêu đương, cái kết cuối cùng mà mọi người mong muốn chính là một đám cưới. Ngọc cũng không ngoại lệ. Nhưng có vẻ lần này cô không ngờ được nó lại đến sớm như thế. Mặc dù cảm xúc mới vẻ mà Nam đưa đến cho cô khiến cô rất vui nhưng thật sự chưa đủ để cô nghĩ đến việc về ra mắt gia đình. Vẻ mặt Ngọc đầy bối rối và bất ngờ, cô ngập ngừng đáp:
- Gặp… mẹ anh? Có phải hơi sớm không?
Cô vừa nói vừa cười nhạt, chỉ mong Nam đang nói đùa. Nhưng mặt Nam chẳng có chút nào là đùa cả.
- Với em có thể là sớm. Nhưng với anh thì không. Anh đã thích em trước cả khi em biết đến anh. Hơn nữa… anh cũng đến tuổi lập gia đình rồi. Mẹ anh cũng đang mong có con dâu.
Lợi dụng lúc Ngọc đang đứng hình, ngây ngốc nhìn anh, anh liền kéo cô ấy vào lòng và ôm chặt:
- Anh rất sợ lại để lạc mất em lần nữa.
Sự chân tình của Nam khiến Ngọc thoáng áy náy. Thật ra khi nhận lời quen Nam, cô chỉ xem anh là một mối tình qua đường. Cô chưa từng nghĩ sẽ lâu dài với anh. Thế nhưng chẳng hiểu từ lúc nào lại bị anh cuốn hút, rồi cả hai chìm vào những cảm xúc yêu thương như thời tuổi trẻ.
Cô biết rằng mình có thích anh, nhưng việc thích một người không phải là điều kiện tiên quyết để xác định mình có chọn người đó làm chồng hay không. Dễ hiểu hơn là cô chưa sẵn sàng chấp nhận người đàn ông đang ôm chặt mình là chồng, mặc dù anh ấy một trăm phần trăm hoàn hảo và một ngàn phần trăm yêu cô chân thành.
Ngọc không nỡ từ chối ngay, chỉ nhẹ nhàng cười bảo:
- Để em nghĩ thêm đã… được không anh?
Nhìn vẻ mặt phân vân của Ngọc trước khi rời đi, trong lòng Nam ngập tràn lo âu. Anh cảm giác được rằng người con gái ấy chưa chọn mình.
***
Sảnh sân bay quốc nội tấp nập người qua lại. Ngọc và Xuân thong thả nắm tay nhau bước xuống xe taxi. Cả hai thần thái sang chảnh, xinh đẹp kiều diễm. Bên cạnh đó Khánh đang tất bật lấy hai vali quần áo to tướng của hai nàng hậu ra khỏi cốp xe.
Khánh vừa khuân vali vừa cằn nhằn:
- Hai cô nương đi du lịch có hai hôm mà như thể chuyển nhà thế này à?
Xuân cười đáp:
- Là của chị Ngọc đấy. Em chỉ có hai bộ đồ thôi.
Sau sự cố cãi nhau khiến ba ngày không liên lạc thì Khánh quyết định chuộc lỗi bằng cách đặt một chuyến du lịch hai ngày một đêm để bù đắp cho Xuân. Tưởng sẽ là chuyến du lịch ngọt ngào hai người, ai ngờ đến giờ lên máy bay thì lòi ra thêm cô bạn thân trời đánh.
Khánh đi cất xe sau đó cả ba kéo vali đi vào quầy check in. Xuân nhìn thấy Khánh tay xách nách mang rồi còn phải kéo hai chiếc vali lớn thì động lòng, liền giúp anh xách chiếc túi lớn bên vai.
Ngọc thong thả ngồi trên đầu chiếc vali để mặc cho Khánh muốn làm gì thì làm. Khánh thì bận rộn đủ việc, anh lục giỏ xách của Ngọc rồi làu bàu:
- Này! Hộ chiếu bà để đâu?
Ngọc vừa uống sữa vừa đáp:
- Ở trong đó. Cái ví da màu đỏ đấy thôi. Ông làm như tôi chưa đi máy bay lần nào ấy, cả buổi cứ cằn nhằn. Rõ ghét.
Không cãi nổi Ngọc nên Khánh đành im lặng. Anh lấy gói nút tai trong túi cầm tay của mình ra đưa cho Xuân:
- Em có bị ù tai khi đi xe không? Dùng cái này đi cho đỡ khó chịu.
Xuân đáp:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!