Ngọc vừa vỗ tay vừa tiến đến chỗ Xuân đứng, không ngớt lời tán tụng:
- Em gái tôi xinh quá đi mất. Đúng là người đẹp vì lụa mà. Như thế này thì mấy anh chỉ có mê tới chết thôi.
Ngọc nắm hai bên vai Xuân, nhẹ nhàng đẩy cô ấy đến trước chiếc gương lớn. Ngọc lúc này đang mặc một chiếc váy dạ hội xẻ tà màu vàng ánh kim cao đến ngang bắp đùi. Phần thân trên ôm sát đường cong cơ thể, phần dây áo mảnh bằng kim loại lấp lánh làm cho làn da trắng như sữa của Ngọc càng thêm nổi bật. Hai người con gái xinh đẹp đứng bên cạnh nhau, một người trông trưởng thành, quyến rũ. Một người lại như viên kẹo ngọt mà ai cũng muốn nếm thử.
- Chị ơi! Thế này… có phô trương quá không? Hay em chọn cái khác màu trầm hơn một chút nhé?
Xuân ái ngại hỏi dò, nhưng Ngọc kiên quyết từ chối:
- Không được! Chị quyết định rồi, em phải mặc chiếc váy này vào sinh nhật của chị. Là em gái của Mỹ Ngọc thì đâu thể tầm thường được!
- Em gái ạ! - Xuân cười hì hì thích thú.
Ngọc lại nhéo má Xuân:
- Đúng rồi! Em gái.
Mua áo quần còn chưa đủ, cả hai còn kéo nhau đi mua giày, mua trang sức. Để chuẩn bị cho một bữa tiệc sinh nhật thôi mà hai người đã tiêu không biết bao nhiêu thời gian và tiền bạc.
Nguyên cả ngày Xuân không cho Ngọc xuống bếp. Ngọc cần gì thì phải gọi điện để cô ấy đem lên. Lý do là Xuân đang làm bánh kem, cô ấy không muốn để Ngọc nhìn thấy thành phẩm, như vậy sẽ chẳng có gì bất ngờ cả.
Ngọc cũng chiều ý Xuân, cả ngày chỉ ở trên phòng. Từ ngày có cô em gái này, Ngọc thấy cuộc sống của mình thú vị hẳn ra. Mối quan hệ chị em gái không quá thân mật như hai người yêu nhau, nhưng lại không quá xa lạ. Cả hai có thể cùng nhau chia sẻ mấy chuyện thầm kín của con gái. Ngày đèn đỏ cả hai la oai oái lên với nhau rồi cùng nhau tìm cách khắc phục cho qua cơn đau.
Cả hai đôi khi cùng nói về đám đàn ông, khen anh này ngon, khen anh kia dở. Cả hai có thể cùng nhau la cà ăn hàng suốt một buổi chiều mà không sợ ai cằn nhằn. Đi mua sắm không cần phải nhìn sắc mặt người bên cạnh thử xem người ta có muốn về hay chưa. Mối quan hệ chị em gái mà có thể đồng điệu với nhau thì nhiều khi họ cũng chẳng cần đến sự xuất hiện của những người đàn ông để làm gì.
…
Xế chiều, đội ngũ nhân viên nhà hàng đã đến, họ bắt đầu sắp xếp bàn ghế và bắt đầu nấu ăn ngoài trời. Biệt thự Hoàn Mỹ ngoài kiến trúc tuyệt đẹp như một lâu đài cổ tích ra thì có sân vườn vừa rộng vừa thoáng. Xung quanh biệt thự có trồng nhiều hoa và cây cảnh đẹp, nhưng Ngọc thì chưa từng để ý tới nó. Tất cả sự xinh đẹp lộng lẫy của khu vườn đều là nhờ thợ chăm sóc cây cảnh đến chăm nom hai tuần một lần.
Anh bác sĩ điển trai hôm nay trông khác hẳn với chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, nhìn chiếc áo là đủ biết ai là người bắt anh ấy mặc nó rồi. Ra đón người yêu, Ngọc hớn hở ôm lấy cổ Nam rồi nhanh chóng buông ra chiêm ngưỡng tuyệt tác của mình:
- Trời ạ! Em nói rồi. Chiếc áo này chắc chắn hợp với anh mà.
Khuôn mặt Nam đầy ý cười, nhưng vẫn giả vờ cau có nhắc nhở Ngọc:
- Em mặc chiếc váy này không sợ bị viêm phổi sao?
Ngọc ngơ ra, nhìn xuống cổ mình, cô phát hiện ra Nam đang nói để đến chiếc cổ áo khoét sâu để hở toàn bộ vai và nửa bầu ngực căng mọng. Cô đánh yêu vào ngực Nam:
- Đồ quê mùa! Anh định bắt em mặc kín cổng cao tường như mấy bà thím đấy à. Đúng là đáng ghét.
Nam đưa bó hoa hồng nhung đỏ tuyệt đẹp đặt vào ngực Ngọc, đôi mắt đầy yêu thương:
- Ai dám bắt em chứ. Em là nữ hoàng ở đây mà. Ai có thể bắt buộc được em.
Đúng là ngày vui của tiểu thư, gương mặt rạng rỡ như mùa xuân của cô ấy khiến cho người đối diện chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ. Ngọc đang định dắt tay Nam vô bữa tiệc thì Khánh đến. Ngọc mừng rỡ reo lên:
- Chà! Hoàng tử nào đến đây?
Cô rời khỏi Nam, hai tay dang rộng và ôm lấy Khánh. Anh bạn cũng nhiệt tình đáp lại, ánh mắt không quên tia về phía chàng Nam.