Nhưng Phương Nguyên chưa từng coi Quan Ngạo là người ngoài, thế là khi Phương Nguyên căn nhắc vấn đề này, cũng vô cùng đơn giản, hắn chỉ nghiêm túc cân nhắc một việc, đó chính là, nếu đổi lại là mình, liệu có dùng đan này không?
Hắn trả lời là có!
Cho nên, hắn sẽ đưa Quan Ngạo viên đan này!
Hắn ra quyết định cho Quan Ngạo chỉ tuân theo một nguyên tắc này, dùng chính bản thân hắn để cân nhắc.
Đương nhiên, tuy hắn đã quyết định rồi, nhưng vẫn phải nói rõ với Quan Ngạo.
- Xảy ra vấn đề à?
Quan Ngạo nghe vậy, quả nhiên ngây ra một thoáng, sau đó nhíu mày suy tư.
Sau khi nghĩ rất lâu, hắn hỏi:
- Có thể ăn được không?
Trên trán Phương Nguyên dường như xuất hiện mấy đạo hắc tuyến, gật đầu bất đắc dĩ.
Quan Ngạo lập tức bật cười, nói:
- Vậy thì còn vấn đề gì nữa...
Nói xong vươn tay ra cầm viên đan đó, trực tiếp nhét vào miệng giống như ăn lạc, nhai mấy cái rồi nuốt.
Phương Nguyên nhìn mà ngây đơ, tim đập mạnh.
Trong lòng nghĩ:
- Hảo sư huynh của ta, ngươi có biết ngươi vừa một phát ăn vào bao nhiêu tiền không?
Sau khi ăn xong, hắn liền có chút khẩn trương nhìn Quan Ngạo, Quan Ngạo cũng có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, nửa ngày sau vẫn không ai nói gì.
Cuối cùng Quan Ngạo không nhịn được, nói:
- Ngươi nhìn cái gì?
Phương Nguyên lúc này mới có phản ứng, vội hỏi:
- Có cảm giác gì không?
Quan Ngạo cau mày cảm ứng một chút, nói:
- Trong bụng hơi nóng.
Nói xong lại không được tự nhiên nhún vai:
- Trên người dường như cũng hơi nóng...
Xong rồi lại thở dài một hơi, nói:
- Thoải mái quá, giống như ngâm nước ấm vậy.
Phương Nguyên chỉ ngưng thần nhìn hắn, chỉ thấy trên mặt Quan Ngạo, không ngờ lộ ra màu máu, giống như vừa uống nhiều rượu.
Khí cơ trên người cũng từ từ bắt đầu có biến hóa, giống như thủy triều, chậm rãi lên xuống, có điều loại biến hóa này, cũng không quá kịch liệt, mà là từ từ có trật tự, từng tia từng giọt, chậm rãi chạy khắp toàn thân hắn, bao phủ một vùng chung quanh hắn.
- Phương tiểu ca, ta hơi mệt, mí mắt sắp không mở ra được rồi.
Quan Ngạo ồm ồm nói, thân thể to như vậy, lại có chút không ngồi vững, bắt đầu lắc lư.
Phương Nguyên linh hoạt đứng dậy, đặt một bồ đoàn ở sau lưng hắn, để hắn thoải mái dựa vào tường.
Lúc này, Quan Ngạo đã ngáy vang trời.
- Quan Ngạo sư huynh, lúc này ngươi vốn nên luyện hóa một thân pháp lực, đột phá Kim Đan...
Phương Nguyên nhìn Quan Ngạo, cười khổ bất đắc dĩ.
Sự phát triển của sự việc đã hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình, xem ra, trong đây cũng có nguyên do của Tử Kim Bát Bảo Đan đó, Quan Ngạo vốn nên luyện hóa một thân pháp lực, đánh nát hỏa mạch đạo cơ, thành tựu Kim Đan, nhưng hắn không ngờ lại ngủ thiếp đi, để mặc dược tính tản ra trong cơ thể, tẩy luyện huyết mạch, trong tu hành, e là không có ai lại hồ đồ như vậy.
Nhưng Phương Nguyên lại không đánh thức Quan Ngạo, bởi vì hắn ý thức được biến hóa trong cơ thể Quan Ngạo cũng không đơn giản.
Dược tính cuồn cuộn đó không xé rách nhục thân hắn, ngược lại tán vào trong huyết mạch của hắn, vốn là một hiện tượng tốt.
- Lần này sau khi ngươi tỉnh lại, sẽ biến thành bộ dạng gì...
Phương Nguyên lẩm bẩm, cũng có thêm mấy phần chờ mong.
Sau đó hắn cười cười bất đắc dĩ, chậm rãi đứng lên.
Ra khỏi phòng đan, sau đó dùng mấy đạo đại trận, phong tồn toàn bộ phong đan lại.
Quan Ngạo chỉ là đang ngủ, nhưng lần này hắn ngủ rất sau, không khác gì ngươi bế quan cả.
Hắn không biết Quan Ngạo sẽ ngủ bao lâu, chỉ biết một điểm, khi Quan Ngạo tỉnh lại, nhất định sẽ là một phen thiên địa khác!
...
Ra khỏi phòng đan, ngồi trong sảnh, uống một chén trà lạnh, mới từ từ bình tĩnh lại.
Tuy chuyện luyện đan cho Quan Ngạo xảy ra chút bất ngờ và trắc trở, nhưng cũng vẫn không đến nỗi mất khống chế, cuối cùng cũng luyện ra.
Mà giúp Quan Ngạo luyện ra đan này, cũng coi như là đã tận hết một phần trách nhiệm của hắn, dù sao Quan Ngạo đi theo mình, mình đương nhiên phải chịu trách nhiệm về việc tu hành của hắn, mà theo tính tình của Phương Nguyên, bản thân cũng coi việc tu hành của Quan Ngạo là một bộ phận của mình.
- Đại khảo lục đạo, đan, trận, phù, khí, kiếm, đạo...
Nhớ tới những gì lúc trước Tuần Giám Sứ từng nói với mình, Phương Nguyên chậm rãi rơi vào suy tư:
- Cũng không biết chỗ tốt mà Triệu tuần giám nói với ta rốt cuộc là gì, nhưng bất kể là như thế nào, đạt được khôi thủ, có thể tiến vào Lang Gia Các đã là một phần thưởng lớn rồi!
- Khôi thủ mỗi một đạo đều có thể tiến vào Lang Gia Các ba tháng, vậy cũng đại biểu ta phải cướp lấy mấy khôi thủ!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!