Nếu thân phận đã bại lộ, hắn biết bản thân ở Xích Thủy Đan Khê không còn thuận tiện nữa. Trước kia vì chuyên tâm học đan, mà hiện giờ, sợ là căn bản không thể chuyên tâm nữa. Chuyện phiền toái sẽ nối đuôi nhau đến nên hắn tính toán sẽ rời đi, vì thế liền giành một ít thời gian tham gia tiểu khảo trận đạo trước, đạt được tư cách tham gia đại khảo trận đạo, sau đó chuẩn bị dời đi.
Cũng may tiểu khảo trận đạo bất đồng với tiểu khảo đan đạo, chỉ cần phá một đạo trận pháp thì có thể đạt được danh hào trận sư, đạt được tư cách đại khảo trận đạo, không có cần bài danh gì. Bởi vậy Phương Nguyên chỉ cần trải qua thời gian một nén hương đã hoàn thành, không chút khó khăn nào. Sau đó ngay khi hắn chuẩn bị dẫn theo Quan Ngạo rời đi, lại ngoài ý muốn phát hiện Quan Ngạo đang ngồi xổm trong hậu viện bận việc gì đó.
Trong khoảng thời gian mình học đan, Quan Ngạo cực nhàm chán. Phương Nguyên cũng không quản hắn, lúc này nhất thời hứng khởi, đi qua nhìn thử, thấy Quan Ngạo không biết từ khi nào đã mở ra một mảnh vườn ở hậu viện, hắn đang bận việc tưới nước.
- Ngươi đang làm cái gì?
Phương Nguyên thật tò mò, đứng ở đầu vườn hỏi Quan Ngạo.
Quan Ngạo nghe xong, rất đắc ý:
- Ngươi không hề phát hiện ta đã mở một mảnh dược viên ở đây sao?
Phương Nguyên liếc mắt đánh giá mảnh dược viên phạm vi không quá mười trượng, cười khổ nói:
- Ở Xích Thủy Đan Khê này, dược viên vô số, phạm vi mấy trăm mẫu. Nếu ngươi muốn học linh dược, đi đến chỗ bọn họ hỗ trợ là được rồi, làm gì phải ở đây mở ra một mảnh?
Quan Ngạo nghiêm túc nói:
- Vậy thì không được, của bọn họ chính là của bọn họ, của ta chính là hạt giống của ta!
- Hạt giống của ngươi?
Phương Nguyên nghe xong cũng hơi cứng người, có chút kinh ngạc nói:
- Hạt giống ngươi lấy từ đâu?
Quan Ngạo cười nói:
- Chính là ở trong thế giới tàn phá đó, lúc ấy ta lấy được không ít hạt giống…
Phương Nguyên ngạc nhiên nói:
- Không phải trồng không lên sao?
Hắn cũng biết hành trình của Quan Ngạo ở thế giới tàn phá, lúc ấy bản thân bước vào thế giới sau cánh cửa thanh đồng kia, chỉ một lòng ngộ pháp, tăng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lên một cấp bậc. Nhưng Quan Ngạo và Tôn quản sự lại không có việc gì làm, chuyển động khắp nơi trong thế giới tàn phá, kết quả một người thu được không ít mảnh nhỏ pháp bảo tàn phá, một người nhặt được một đống hạt giống linh dược chết héo.
Phương Nguyên nhìn qua hạt giống này, đã chết héo, khô quắt, không còn sinh khí. Khi ở Long Miên Sơn Mạch, Quan Ngạo cũng từng trồng một phần, ngay cả mầm cũng không thể nảy lên, có thể thấy được những hạt giộng này đã không còn sinh cơ, đành phải căm giận từ bỏ…
Ở thời điểm đó, Phương Nguyên còn dạy Quan Ngạo phải học tính khôn khéo của Tôn quản sự.
Ngươi nhìn người ta xem, lựa chọn đều là các loại pháp bảo tàn phá. Tuy không thể dùng nhưng bán sắt vụn cũng đáng mấy đồng…
Hiện giờ đi đến Xích Thủy Đan Khê, hắn thật không biết Quan Ngạo lại gieo hạt giống này.
Lúc nghĩ đến điều này, hắn nhìn thoáng qua linh điền, trong lòng nhất thời cả kinh.
Trong đám bùn nhưỡng kia, hiện giờ đã sinh trưởng ra mười mầm non, đón gió mát, nhẹ nhàng lay động. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được những mầm non này trông rất yếu ớt, cũng không có gì bất đồng với linh dược bình thường. Chỉ là trên cành có thể nhìn thấy văn lạc mơ hồ, nếu quan sát kĩ hơn, linh tính cũng khác xa linh dược khác.
- Ngươi đây là…
Phương Nguyên càng nhìn càng hoảng sợ:
- Thật trồng được rồi?
Quan Ngạo nghe xong, đứng thẳng dậy, vui vẻ nói:
- Đương nhiên rồi, còn sống không ít…
Phương Nguyên vội ngồi chồm hổm xuống, tỉ mỉ nhìn, càng nhìn càng không rõ. Với trình độ đan đạo hiện tại của hắn, đối với tích lũy các loại linh dược, chỉ cần liếc mắt lập tức nhìn thấy chỗ không tầm thường của những chồi non này. Hơn nữa phải biết rằng hiện giờ còn quá nhỏ, khi chồi non trưởng thành, ai biết còn có thể xuất hiện biến hóa kinh người cỡ nào. Đến tột cùng là linh dược hay là bảo dược, ai có thể nói chắc chắn?
Nhưng vấn đề mấu chốt là lúc trước mình nhìn thử rồi, hạt giống này căn bản không có khả năng sống mà…
Đã chết héo rồi, không còn chút sinh cơ nào. Càng quan trọng hơn là, pháp tắc ở vùng thiên địa tàn phá kia không giống đại thế giới. Có nghĩa là linh dược trong thế giới tàn phá kia, cho dù không chết héo cũng không thể sinh trưởng ở đại thế giới này…
- Ngươi làm thế nào được?
Vừa cả kinh, hắn vừa nghiêm túc nhìn Quan Ngạo.
Quan Ngạo dời ra một chậu đất màu đen, đổ vào trong một ít nước, bắt đầu tưới nước, nghe được câu hỏi của Phương Nguyên, không khỏi đắc ý ôm chậu đất màu đen đi đến chỗ Phương Nguyên, thần bí nói:
- Ta có bí quyết, ngươi nhìn thử xem…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!