Nhưng dù nàng tuổi nhỏ, nhưng lại cực kỳ kiêu căng, rõ ràng nàng thấp hơn Phương Nguyên một cái đầu, nhưng lúc nói chuyện mơ hồ có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
- Là do mình luyện đan quá nhanh, nên nàng cảm thấy bị mình cướp danh tiếng?
Phương Nguyên nhìn nàng đang ngạo khí, chỉ cười cười, nói.
Ngươi nói đúng!
Hình như cô nương kia không ngờ hắn sẽ trả lời, nàng hơi ngẩn người, nhàn nhạt nói.
Hơn nữa, dù ngươi luyen đan nhanh, nhưng chỉ biết theo đuổi tốc độ, vậy thì hoả hầu sẽ không đủ, đan dược luyện ra sẽ có tạp chất nhiều.
Phương Nguyên gật gật đầu, nói.
- Ngươi nói đúng!
Thấy dáng vẻ không thèm quan tâm kia của hắn, trên mặt của cô nương kia loé lên sự tức giận.
- Ngươi chỉ biết mỗi câu đó sao?
Phương Nguyên chỉ quay đầu nhìn nàng một cái, cười cười, nói.
- Gặp lại sau!
Vừa dứt lời, hắn đã đằng vân, hoa thành làn ánh sáng bay xa.
Cô nương áo đỏ sững sờ, giận dữ nhìn về phía Phương Nguyên bay đi, dùng sức gio nắm đấm.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Trong ba ngày này, Phương Nguyên tìm hiểu đan dược càng sâu hơn.
Bây giờ hắn đã có trụ cột đan đạo, lại có đan phẩm Tử Đan, và sự nỗ lực học tập kiến thức về linh dược, trí nhớ về các loại đan phương thường gặp, trên trình độ nào đó, hắn đã không phải người mới bước vào đan đạo nữa. Quan trong hơn, trong khoảng thời gian này, Phương Nguyên đã đưa Thiên Diễn Thuật đi vào trong đan đạo, làm cho trình độ luyện đan của hắn tăng nhanh như gió ...
Đương nhiên, bây giờ đến trình độ nào, hắn cũng không đoán ra được ...
Nhưng có thể chắc chắn một điều, đối với đan sư bình thường, nếu không có đại đan sư tham gia vào cuộc thi, ít nhất hắn có năm phần nắm chắc đoạt giải nhất, dù sao, cuộc thi đan sư hay trận sư, thật ra chỉ để người trong thiên hạ lấy được danh hào đại đan sư hoặc đại trận sư, những người đã có danh hào đó rồi, sẽ không tiếp tục tham gia.
Mà trong lúc này, hắn cũng bắt đầu luyện chế đan dược đột phá Kim Đan cho Quan Ngạo, hắn muốn luyện một lò Tử Kim Bát Bảo Đan, trong đó cần tám loại bảo dược, sáu mươi bốn gốc linh dược, những thứ đó, hắn đã có trong túi càn khôn rồi, vấn đề ở ở chỗ, lúc Phương Nguyên dùng Thiên Diễn Thuật để suy tính đan dược, hắn cảm thấy vẫn nên dùng một cây thần dược nữa mới ổn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, thần dược vô cùng khan hiếm, không phải muốn có là có ngay.
Vì vậy, chuyện luyện đan cho Quan Ngạo vẫn nên tạm thời gác lại, chờ có thời gian rảnh, hắn đi tìm thêm thần dược rồi mới luyện chế.
- Đầu tiên báo đại khảo đan đạo, sau đó đi đến lấy tư cách tham gia đại khảo trận đạo!
Ngày thứ ba, Phương Nguyên vẫn đang tìm hiểu đan thuật, hắn đã thức một đêm chưa ngủ, nhưng với pháp lực bây giờ của hắn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, sau khi bước vào cảnh giới Kim Đan, thân thể hắn ngày càng cường hãn, tinh lực sung túc, Trúc Cơ không thể nào so sánh được.
Bây giờ ánh mặt trời đã chiếu qua cửa sổ, hắn chậm rãi xoay người, quyết định đi lấy áo bào đan sư trước, sau khi đứng dậy, Phương Nguyên tạo Thanh Thủy Phù rửa mặt, dùng muối xanh súc miệng, thay một chiếc áo bào xanh rồi mới ra ngoài. Vừa mới bước ra cửa, Phương Nguyên nhìn thấy Quan Ngạo bưng một chén sứ nát, ánh mắt lấp lánh ngồi xổm dưới cây liễu, nhìn chẳm chằm mèo trắng đang lười biếng tắm nắng bên trên.
Hắn có chút ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi làm gì đấy?
Quan Ngạo lập tức thở dài một tiếng, nói.
- Đợi mèo đi đái ...
Phương Nguyên kinh ngạc.
- Đợi mèo đái làm gì?
Bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một vấn đề kỳ dị.
- Vị miêu huynh này cũng đi đái?
- Hazz, tất nhiên là có chỗ dùng, ngươi đi nhanh đi, đừng quấy rối nó, không chịu đái ...
Quan Ngạo không kiên nhẫn phất tay với Phương Nguyên, ra hiệu hắn đi nhanh lên.
- Lại còn ghét bỏ cả ta luôn ...
Phương Nguyên bất đắc dĩ, xoay người ra cửa viện, trước khi đi hắn còn quay lại dặn dò.
- Nước đái mèo không thể uống ...
Quan Ngạo dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!