Còn Phương Nguyên không có ý tứ dừng lại, một lần nữa khai lò, lần thứ hai luyện ra đan dược, sau khi quan sát đã có kết quả:
- Lò đầu tiên thất bại, dược tính quá mạnh, có lẽ vừa rồi khi dùng lửa hơi yếu một chút.
Lò thứ hai, liền ngưng tụ tinh lực, điều chỉnh hỏa lực trong lò.
Rất nhanh, lò đan thứ hai đã xuất lò, Phương Nguyên đánh giá, rồi lại bóp nát, ném qua một bên.
Sau đó hắn bắt đầu lò đan thứ ba.
Lúc này dân chúng trong bộ lạc đã có chút khó hiểu, nhưng nếu bọn họ biết nếu Phương Nguyên đã liên tục luyện hư hai lò đan..., nói không chừng trong lòng sẽ có chút hoài nghi với năng lực của Phương Nguyên, chỉ có điều lúc Phương Nguyên luyện đan vẻ mặt lãnh đạm, không để ý đến thứ gì khác, ở trong mắt bọn họ liền lộ ra vẻ bí hiểm, tựa hồ làm cái gì cũng không đúng, cũng không dám mở miệng hỏi thăm.
Như thế, chật vật đến sáng sớm ngày thứ hai, người bị bệnh dịch nặng hơn càng ngày càng nhiều, tâm tình của dân chúng cũng bắt đầu trở nên bất ổn hơn, lò đan thứ ba của Phương Nguyên đã thành, hắn mở lò luyện đan, lấy đan dược đặt trong tay, cẩn thận quan sát.
- Cái này.
Người có tính nhẫn nại lúc này cũng có chút không nhịn nổi, cố lấy dũng khí, mở miệng hỏi.
Nhưng khi hắn vừa mở miệng, Phương Nguyên liền quay đầu nhìn hắn một cái.
Người kia lập tức bị hù doạ lùi lại, một chữ cũng không dám nói nữa.
Phương Nguyên lại bỗng nhiên cười cười, nói:
- Thuốc thành rồi, lấy nồi nấu nước, cứu người đi!
- Ầm.
Dân chúng trong bộ lạc đưa mắt nhìn nhau, sau nửa ngày trời, mới đột nhiên hưng phấn, luống cuống tay chân chạy loạn khắp nơi, sau khi mấy người rối ren bị lão Tế Tự hung hăng đập vào đầu mới bình tĩnh lại, vội vàng mang tới một cái nồi lớn, sau đó Quan Ngạo thi triển pháp lực, trực tiếp làm nước trong nồi sôi ùng ục, sau đó mới ném viên đan dược vào trong nồi.
Không lâu sau, dược tính đã hóa mở, mọi người liền bận rộn lấy nước, đưa cho những người bệnh nặng sử dụng.
Phương Nguyên vì quan sát hiệu quả, cũng bưng một chén nước cho đứa trẻ trong nhà sử dụng, đứa trẻ này bị pháp lực của hắn kinh sợ, chìm vào trong giấc ngủ say, hiện giờ còn chưa tỉnh lại, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra, nó đã bị dịch khí nhập thể, bệnh tình hết sức nghiêm trọng, nếu không kịp thời chữa trị..., nó có thể chìm mãi trong giấc mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại.
Sau khi mở miệng đứa bé, đổ nước thuốc vào trong, Phương Nguyên ngồi bên cạnh lẳng lặng quan sát, sau thời gian một nén hương, ôn khí màu đen tràn ngập trên người đứa bé, rõ ràng có thể thấy giảm bớt đi một chút, lại qua một hồi lâu, nó khẽ rên lên một tiếng, nhưng không phải rên rỉ thống khổ, giống như có chút thoải mái, từ từ trở mình.
Phương Nguyên vén đôi mắt đang nhắm của đứa bé, chỉ thấy tia máu trong mắt nó đang từ từ biến mất.
Cho đến lúc này, hắn mới khẽ mỉm cười, biết mình đã thành công.
Đi ra ngoài nhà, chỉ thấy Quan Ngạo và mọi người trong bộ lạc cũng đang cấp tốc bôn tẩu, mớm thuốc cho mọi người, rõ ràng có thể thấy những người bệnh sau khi dùng thuốc, sắc mặt đã chuyển biến tốt đẹp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lặng lẽ lộ ra nụ cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!