Phương Nguyên thở dài:
- Liễu linh không diệt, thân ta không chết, cái này đã tiếp cận pháp tắc trường sinh nào đó.
Mặc dù ở bực tu vi này của hắn, nói tới trường sinh thì luôn lộ ra vẫn quá xa xôi, nhưng sự thật lại cũng là như vậy, có Lôi Linh Bất Tử Liễu này, nhục thân của hắn liền có thể mượn Lôi Linh Bất Tử Liễu, thi triển thần tính nào đó, ví dụ như nếu lại bị trọng thương, thông qua năng lượng trên Lôi Linh Bất Tử Liễu, hắn có thể trong thời gian rất ngắn, phục hồi như cũ, thậm chí có thể miễn dịch với một số thần thông và kịch độc.
Nói cách khác, khi có người muốn giết chết, trừ phi có thể tách được Lôi Linh Bất Tử Liễu ra khỏi người hắn, lại hoặc là, có thể khiến hắn chịu một loại thương thế vô cùng nghiêm trọng, cho tới khi lực lượng ẩn chứa trong Lôi Linh Bất Tử Liễu hoàn toàn tiêu hao hết thì mới được...
- Chính là hôm nay, Bất Tử Liễu này mới xem như chân chính hóa thành Lôi Linh của ta!
Trong lòng thở dài một tiếng, hắn tiếp tục tiến về phía trước.
Vừa đi vừa thuận tay bấm ấn, liền thấy bên cạnh hắn một mảng lôi hải xuất hiện, trong lôi hải này, Lôi Linh Chu Tước, Lôi Linh Thanh Lý đều ngưng tụ lại, một đạo chạy bên cạnh hắn, một đạo thì trực tiếp xuất hiện dưới chân hắn, nâng hắn bay lên!
€ó điều đến lúc này, Phương Nguyên cũng lưu ý đến đạo Lôi Linh thứ tư của mình.
Lúc này, con cóc đó đang ngồi trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn, bụng hơi nhô lên, không nhúc nhích.
Điều này cũng khiến Phương Nguyên do dự một thoáng.
Lần này hắn có thể vượt qua nguy cơ, quả thật là Lôi Linh Cáp Mô này lập công lớn.
Nhưng đạo Lôi Linh này bản thân cũng lộ ra một cỗ ý vị cổ quái.
Ví dụ như nói, thân là chủ nhân của Lôi Linh, mình không ngờ không biết đặc tính của Lôi Linh này, bản thân đã chính là một chuyện không bình thường, càng quá đáng là, vừa rồi con cóc này không ngờ dưới tình huống mình không thôi động, đột nhiên nuốt quái vật của Kim gia, càng khiến cho Phương Nguyên có chút nghĩ không ra, thế gian điển tịch ngàn vạn, cũng chưa nghe nói thần thông nhà ai có linh thức của mình.
Con cóc này cũng quả thật không giống như có linh thức của mình, nhưng nó lại vẫn cứ làm như vậy.
Chẳng lẽ, lại có liên quan tới Ma Ấn Kiếm à?
Hắn lúc trước đã nghĩ tới, con Kim Tướng Lôi Linh này sinh ra, nhất định là chịu ảnh hưởng của Ma Ấn Kiếm, hiện giờ xem ra, ảnh hưởng này cũng không chỉ là khiến cho Kim Tướng Lôi Linh này của mình thành hình, thậm chí còn ảnh
hưởng đến một số đặc tính của nó.
Đương nhiên, Phương Nguyên hiện giờ cũng chỉ là suy đoán lờ mờ, cụ thể như thế nào thì hắn nhất thời lại nghĩ không thông.
- Cùng lên đi!
Một niệm khẽ động, Phương Nguyên không thu hồi Lôi Linh này, sau đó duỗi tay trái ta.
Con cóc đó từ trên mặt đất nhảy một cái, nhảy tới trên bàn tay Phương Nguyên, sau đó được hắn ôm vào trong lòng...
Biết sao được, con Lôi Linh này không biết bay.
Một thoáng này, tứ đại Lôi Linh của Phương Nguyên tề tựu, cũng có một loại lực lượng kỳ dị tuôn ra, ám chú ẩn tàng bên trong Lôi Linh Bất Tử Liễu hiện giờ đã bị chém đi, Bất Tử Liễu này cũng hoàn toàn hóa thành Lôi Linh của hắn, mà con cóc này trúng nhiều đòn như vậy, sau khi lại nuốt quái thai của Kim gia, lực lượng bản thân dường như cũng lờ mờ đề thăng không ít, hơn nữa thế phình ra vẫn chưa giảm.
Như vậy, kim hỏa thủy mộc, liên hệ với nhau, lờ mờ tương hợp, liền lại khiến cho một thân tu vi của Phương Nguyên đề thăng một bậc!
- Vù.
Trong một chốc này Phương Nguyên chỉ cảm thấy khí cơ quanh người cưồng bạo, có một loại cảm giác sắp đột phá cực hạn!
- Trúc Cơ chín tầng...
Trong lòng hắn cũng lờ mờ cảm thấy bất ngờ:
- Ta đã đột phá đến Trúc Cơ chín tầng, có thể chuẩn bị kết đan rồi...
điều này cũng đại biểu cho mình càng cần quyển lôi pháp cuối cùng đó hơn! - Bốp!
Ánh mắt hắn nhìn về phía Thôi gia Đạo Tử đó, thanh âm lạnh lùng:
~ Trước tiên kết thúc nợ cũ đã!
Ầm!
Khi những lời này vừa được hét ra khỏi miệng, hắn đột nhiên sải ra một bước!
Chân đạp Chu Tước, Thanh Lý quấn thân, sau lưng Bất Tử Liễu rủ xuống ngàn vạn lôi điện, trong lòng ôm một con cóc...
Phương Nguyên lúc này thật sự giống như thần chỉ, mỗi lần bước ra một bước, lực lượng lôi điện bên cạnh liền cuồng bạo hơn một phần, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, chung quanh phàm là tu sĩ cản ở trước người hắn, đều không chút nghĩ ngợi kêu to rồi tránh đi xa, giữa hắn và ngọn núi thấp chỗ Thôi gia Đạo. Tử được nhường ra một con đường lớn, khí cơ như mây, cuồn cuộn trào về phía trước.
- Ngươi dám khinh thường ta...
Mà vào lúc này, Thôi gia Đạo Tử đang ngồi xếp bằng dùng bí pháp nào đó để chữa thương trên núi thấp cảm ứng được khí cơ trên người Phương Nguyên mãnh liệt ập tới, cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt, bắn ra hai ánh
mắt hung ác oán độc!
Lúc này thương thế của hắn rõ ràng chưa hồi phục, nhưng lửa giận lại đã ép. xuống tất cả lý trí khác.
- Ngươi không ngờ lại khiến ta bị thương...
- Ngươi không ngờ dùng thần thông cổ quái đó làm ta bị thương.
Hắn bỗng nhiên không hề để ý tới thương thế, trực tiếp nhảy lên, hai tay bấm ấn, trên mặt mang theo vẻ xấu hổ và tức giận khó có thể hình dung, song chưởng rung lên, cuồng phong vờn quanh bên cạnh lập tức càng trở nên mãnh liệt hơn vô
số lần, sau đó cuốn về phía Phương Nguyên!
- Ta chính là khôi thủ của Trung Châu Đạo Chiến, Thôi Vân Sơn vô địch trong cùng thế hệt
Hắn lạnh lùng quát lớn:
- Tán tu quê mùa như ngươi, không ngờ cũng có bản lĩnh khiến ta bị thương?