*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúng đệ tử tiên môn ở phía dưới đã sớm vui mừng kích động không thôi, lúc này nghe vậy đều là cười to, liều mạng giết về phía trước.
Sĩ khí toàn quân vừa rồi vốn đang tụt xuống thấp, bị ma vật tràn lên đánh, lúc này lại bộc phát ra lực lượng vô tận.
Không biết có bao nhiêu người đều như liều mạng, xung phong giết tới đám ma vật...
Chúng ma vật bởi vì Ma Ưng đã chết, mất đi cỗ ý chí áp chế của ma vật cấp cao dẫn dắt, lúc đầu thế công vốn khựng lại một chút, hiện tại lại thấy đệ tử tiên môn thế lớn, lại không biết có bao nhiêu con chạy tan tác. Nguy cơ lớn nhất Bát Hoang Vân Đài phải gánh chịu, rất nhanh lại được giải trừ...
Chúng đệ tử tiên môn quan sát vùng hỗn độn ở phụ cận Bát Hoang Vân Đài, đều cảm thấy lo sợ.
Việc đã đến nước này, bọn hắn đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa hết lo lắng.
Advertisement
Trong lòng bọn họ chỉ mong sao tuyệt đối không nên lại xuất hiện tồn tại kinh khủng như con Ma Ưng kia...
Trời cao dường như cũng nghe được lời cầu nguyện của bọn hắn, trong ba ngày còn lại, quả nhiên dễ thở hơn rất nhiều!
Một ngày lại một ngày trôi qua, ma vật đi vẫn không ngừng xông tới, có khi thế lớn, có khi thế nhỏ, nhưng từ đầu đến cuối cung không lại xuất hiện ma vật cường hoành cấp độ như con Ma Ưng kia. Chúng đệ tử tiên môn trải qua luân phiên giao chiến, rốt cuộc cũng đẩy lui những ma vật này...
Trải qua năm ngày đại chiến, chung quanh cả tòa Bát Hoang Vân Đài, đơn giản có thể nói là máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm.
Advertisement
Mà Bát Hoang Vân Đài ở bên trong vô tận Hắc Ma, vẫn sừng sững bất động, linh quang không giảm...
Rốt cục, ngày thứ năm cũng đến!
Sau một đợt đánh lui một nhóm ma vật vừa xông tới, chúng đệ tử chợt nhìn thấy phương đông hừng lên một chút màu trắng, liền thở phào một hơi, có người còn suýt nữa ngồi bệt xuống đất. Ở trong Ma Tức hồ, cũng không thể nhìn thấy mặt trời mọc lên từ phương đông, nhưng thấy phương đông phương đông hừng lên một chút màu trắng, bọn hắn liền biết, bên ngoài lại nghênh đón một ngày mới, lại một đêm gian nan trôi qua...
Sau mấy ngày mòn mỏi chờ đợi, đợt thí luyện trải qua không ít gập ghềnh này, rốt cục cũng kết thúc!
Đại trận truyền tống, hẳn là sắp mở ra đi...
"Đệ tử các đại tiên môn, cứu chữa người bị thương, kiểm kê nhân số, chuẩn bị rời đi..."
Đã có chân truyền của các tiên môn hét lớn, chỉ huy các đệ tử.
Mà chống đến giờ khắc này, đệ tử các đại tiên môn cũng đều hưng phấn không thôi, dù thân thể đã rất mỏi mệt, lúc này vẫn nhao nhao đứng lên thi hành mệnh lệnh, Dù sao bọn họ cũng đã chống chịu được mấy ngày đại chiến đen tối, lúc này không có cái gì quan trọng hơn so với việc rời đi cả...
"Đệ tử Bách Hoa cốc, mau chóng thu dọn thi hài đồng môn..."
"Đệ tử Thú Linh tông, những ai còn có thể thở được một hơi, nhanh chóng xưng tên ra..."
Trong lúc nhất thời, đủ loại mệnh lệnh đều được phân phó xuống dưới.
Cũng rất nhanh liền có từng viên đan dược hồi phục được đưa tới tay bọn họ. Sau đó các đệ tử chân truyền lập tức đồng thời lưu ý đến một vấn đề.
Vẫn còn một nhóm người chưa tới!
Liên tục mấy ngày đại chiến vừa rồi, dĩ nhiên là có chết có bị thương, các đại tiên môn cũng không ngoại lệ, thậm chí ngay cả chân truyền, lực lượng đỉnh tiêm của tiên môn cũng vẫn lạc mấy người, đây đều là trong dự liệu, chết sống có số, cũng không trách được người khác. Nhưng mấu chốt là, các đại tiên môn đều phát hiện ra, nhóm đệ tử tiên môn trước bọn hắn đó phái ra ngoài truy sát đôi "Hắc Bạch Song Sát" kia, vậy mà vẫn chưa trở về...
Hiện tại thí luyện đã kết thúc, sao vẫn còn chưa thấy bóng dáng của bọn hắn chứ?
Nếu nói bọn hắn gặp phải nguy hiểm gì đó ở bên ngoài, thương vong thảm trọng, thì cũng có thể lý giải. Nhưng bất kể như thế nào, tứ đại tiên môn, không sai biệt lắm phái ra tới gần hai trăm đệ tử, trong đó có không ít thiên kiêu là đệ tử chân truyền giống như Viên Nhai hoặc là đệ tử nhập thất như Lữ Tâm Dao, thân phận đều không tầm thường, thực lực cũng có chút thâm hậu. Cho dù gặp phải nguy hiểm gì, thì tối thiểu cũng có thể trốn về được mấy người, nhưng kết quả lại là hoàn toàn không có chút tin tức nào, điều này không khỏi khiến cho mọi người vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng...
Sinh phải thấy người, chết phải thấy xác, vậy thì còn dễ nói chuyện, không thể mơ mơ hồ hồ để bọn hắn lại nơi này không rõ ràng như vậy.
"Bất kể như thế nào, vẫn là phải hỏi vị Phương Nguyên kia một chút..."
Mấy vị chân truyền các đại tiên môn thương nghị một phen, trầm giọng đưa ra quyết định.
"Thôi được rồi, nhưng ngôn từ phải khách khí một chút, sai người đi nói cho hắn biết, tứ đại tiên môn không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, vẫn nhớ kỹ đại công hắn chém giết Ma Ưng, cũng thừa nhận thân phận đệ nhất chân truyền các tiên môn Việt quốc của hắn, chỉ hy vọng hắn có thể cung cấp cho chúng ta chút manh mối..."
"Ha ha, trong lần thí luyện này hắn biểu hiện kinh diễm như vậy, e là cho dù thật sự chứng minh hắn là người hủy Vân Đài, các trưởng lão cũng sẽ không..." Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc cười khổ, đang định sai người đi vào Bát Hoang Vân Đài, hỏi thăm Phương Nguyên một câu.
"Ai là đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn?"
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một thanh âm lạnh lẽo.
Chư vị chân truyền đồng thời lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại, liền thấy trên sườn núi cách đó không xa, bên trong vùng Hắc Ám ma tức nồng đậm, có một bóng người thon gầy chậm rãi đi ra. Chỉ thấy trên người hắn mặc một bộ bạch bào dơ dáy bẩn thỉu, mơ hồ có thể nhìn ra được trên áo thêu vài đóa hoa sen, đầu tóc rủ xuống, khí chất toàn thân vừa hơi âm trầm lại vừa lạnh lẽo, chính là đệ tử chân truyền trẻ tuổi nhất Bách Hoa cốc Viên Nhai, mà ở phía sau hắn còn đi theo một nữ tử, cũng có vẻ âm trầm lạnh lẽo, chính là Lữ Tâm Dao...
"Viên Nhai?"
"Tâm Dao sư muội?"
Đệ tử Bách Hoa cốc thấy được hai người bọn họ, lập tức cảm thấy kinh hãi.
Không nghĩ tới vừa mới nói đến hai người bọn hắn, đã thấy bọn hắn xuất hiện ở nơi này, lù lù trở về.
"Các ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
"Các đệ tử tiên môn khác đâu?"
Dưới sự kinh hãi, đám người liền vội vàng nghênh đón, nhanh chóng hỏi thăm.