Đông Hoàng Sơn bị Tiểu Thánh Sư đè xuống sát niệm, tâm tình những người quanh Phương Nguyên cũng hơi thả lỏng.
Sát ý trong không trung còn chưa tan đi hết nhưng đã hòa hoãn rất nhiều.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn.
Mà trong sự ngạc nhiên của mọi người, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn vào mắt Phương Nguyên, hắn nói:
- Con đường của ngươi không sai!
Phương Nguyên nhìn hắn, một lát sau mới nói:
- Đạo tâm của ngươi cũng rất tốt!
- Không đánh sao?
Vốn dĩ sát ý ngập trời, vô cùng căng thẳng, nhưng không ngờ phản ứng của Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn lại khác với dự đoán của mọi người. Sau khi hắn nói một câu đơn giản với Phương Nguyên, mọi người liền cảm giác được một chút không khí khác lạ, dường như sát khí trên người mình vô cùng dư thừa, tuy trong lòng ngạc nhiên cũng chỉ có thể chậm rãi đứng lên. Hai bên nhân mã đều lui về phía sau, tất cả ý niệm thượng vàng hạ cám trong đầu cũng được thu hồi, lý trí dần khôi phục, chỉ hiếu kỳ nhìn hai người đối diện trên không trung.
- Nếu ta không đủ tự tin đối với con đường của chính mình, sẽ không xứng đáng đi trên nó!
Hai tay Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đặt phía sau, cười như không cười nhìn Phương Nguyên nói:
- Lấy thiếu luyện đủ, lấy không có luyện có, thật là điều kỳ diệu. Phương Nguyên đạo hữu, chỉ với một bước này ngươi nhất định sẽ lưu danh sử sách, ngươi tạo ra một con đường không cần Tiên Nguyên Hóa Thần, một con đường hoàn toàn mới, bọn họ đều cảm thấy con đường của ngươi khác với ta, cũng khiến con đường ta đi không còn ý nghĩa!
- Không riêng gì ta, tất cả lão gia hỏa cũng không có ý nghĩa!
Hắn nói tới chỗ này liền cười, nụ cười có chút khinh thường.
- Cho nên bọn họ mới một lòng muốn giết ngươi, nếu có thể giết được ngươi, bọn họ sẽ tìm lại được tâm đạo của mình, lần nữa ổn định địa vị cùng tự tôn của bản thân....
- Chỉ có thể nói, tâm đạo của tu sĩ Thiên Nguyên hiện nay thật sự quá bất ổn!
.....
Nghe lời nói của Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, sắc mặt vô số người xung quanh đều đại biến.
Thậm chí cũng có không ít người bên phía Phương Nguyên cũng đổi sắc mặt, dường như bị Tiểu Thánh Sư nói trúng tâm tư.
Phương Nguyên nghe được lời này, trong lòng khẽ chấn động, ngẩng đầu nói:
- Vậy còn ngươi?
- Ta khác, ta tin tưởng con đường của mình!
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn lắc lắc đầu, sắc mặt có chút trịnh trọng nói:
- Tuy con đường của ngươi không tệ, nhưng tu hành chính là tu hành, tất nhiên có quy luật của nó, ngươi không tránh khỏi con đường lĩnh hội pháp tắc mà ngộ đại đạo, cho nên sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đi tới trên con đường giống ta, ta chung quy vẫn nhanh hơn ngươi một bước trên vấn đề lĩnh ngộ đối với đại đạo, ngươi chưa chắc có thể phá huỷ đại đạo của ta...
Nói tới đây hắn hơi dừng lại, lại nói:
- Ngược lại chính ngươi sẽ giúp ta đạt được thành công lớn trên đại đạo!
- Xào xào....!
Chung quanh trở nên xôn xao...
Vô số người nói nhỏ...
Thật ra điều này rất rõ ràng.
Con đường tu hành vốn chính là quy luật như vậy.
Lĩnh ngộ pháp tắc, nắm giữ pháp tắc mới có thể nhìn thấy đại đạo, nắm giữ đại đạo.
Phương Nguyên không dùng Tiên Nguyên mà lại Hóa Thần, nhưng dù sao hắn Hóa Thần vẫn chưa lĩnh ngộ đại đạo hoàn thiện, cho nên hắn chậm hơn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn một bước. Trước đây rất nhiều người đều bị con đường Phương Nguyên dọa sợ, thầm nghĩ nếu con đường hắn đi có thể không dùng Tiên Nguyên mà Hóa Thần, vậy có thể không dùng Thiên Công mà thành đại đạo hay không? Nếu vậy chẳng lẽ phủ định tất cả con đường tu hành sao?
Nhưng Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn chỉ liếc mắt qua đã nhìn thấu, nhận định Phương Nguyên không thoát khỏi quy luật này.
Vì thế có vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên.
Vào lúc này Phương Nguyên đang nhìn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn chăm chú.
Dường như không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhưng lại cảm thấy hắn vốn nên như thế.
- Quả thật như thế!
Qua một lúc sau Phương Nguyên mới chậm rãi gật đầu, nói với Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn:
- Hiện giờ ta đang cải thiện pháp môn tu hành chứ không phải phủ định pháp môn tu hành vốn có, cho nên chúng ta vẫn đi trên một con đường, trên con đường này, ai đi xa hơn vẫn chưa thể nói rõ!
- Đường ta đi nhất định xa hơn ngươi!
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn gật gật đầu, vô cùng tự nhiên trả lời, sau đó nhìn về phía Phương Nguyên nói: