Chương 1603: Hắn là yêu (1)
Mưu thần dưới trướng của hắn là lão hồ ly dẫn người tới yết kiến, chỉ nói Truy Phong yêu vương đã từng để lộ rõ bản tướng, một hơi nuốt lấy ba nghìn yêu vương, thanh danh không tốt đã lan xa, không nhất thiết phải theo cách gọi của đại vương Hô Phong nữa.
Quan trọng nhất là cái tên yêu vương Truy Phong này không sánh được với bá nghiệp của hắn ở Yêu Vực.
Cần phải có một tên vương khác xứng hơn mới tiện khống chế Yêu Vực, uy hiếp các tộc.
Phương Nguyên gật đầu, vì vậy danh hiệu yêu của hắn lại được gọi là "Thôn Thiên Yêu Vương", doanh trại lại thiết lập tại Tiểu Quân Sơn.
Khi Phương Nguyên hoặc nói Thôn Thiên Yêu Vương, theo Thanh Khâu hồ vương, Kim Ô vương Trục Nhật chạy tới trên Ngọc Tỉnh Sơn ở phía tây Tiểu Quân Sơn, đại biểu cho Yêu Vực và Tiên Minh ký kết hiệp nghị cùng tiến cùng lùi, liên thủ chống đỡ tai kiếp, cục diện lại trở nên đặc biệt náo nhiệt.
Người đứng ra bên phía Tiên Minh chính là Lộc Xuyên Thánh Nhân, nhìn Phương Nguyên được một đám yêu tướng đi theo, uy phong lẫm liệt đại biểu Yêu Vực bước vào đại điện, sắc mặt của hắn cũng rất kỳ lạ. Nhất là khi hai bên thảo luận nghiên cứu xong, nhìn Phương Nguyên Trịnh cầm pháp ấn mới được khắc bốn chữ "Thôn Thiên Yêu Vương" lên trên hiệp ước liên minh này, hắn suýt nữa đã nắm đứt mấy sợi râu của mình.
Không chỉ là hắn, tất cả người xem lễ, bao gồm cả đám người Bạch Bào Chiến Tiên – chủ Thánh Địa của Bát Hoang thành, Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên, Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì, lão tổ tông đảo Vong Tình, còn có Lý Bạch Hồ, Khất Nhi của Khương gia, công chúa Hồng Tích, còn có vô số tướng sĩ Ma Biên biết dáng vẻ của Phương Nguyên đều lộ ra gương mặt vô cùng kỳ lạ.
Trong giờ phút có ý nghĩ sâu xa lại vô cùng người chú ý, mọi người nhịn cười rất cực khổ.
Ký hiệp nghị xong, Phương Nguyên lại trở về Tiểu Quân Sơn, hắn tốn ba tháng ở Tiểu Quân Sơn để thực hiện một ít bố trí.
Nếu bây giờ mình đã là một trong ba người đứng đầu Yêu Vực, đương nhiên cũng phải làm chút việc cho Yêu Vực.
Mặc dù trước đây mình hận nhất yêu ma, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, đầu sỏ là mạch Bàn Sơn nghìn năm trước xâm nhập Vân Châu đã bị Tiên Minh trừ tận gốc, bảy yêu mạch lớn tham vọng bừng bừng cũng bị mình dẫn người phá Thánh Sơn, thù lớn đã báo trong lòng vui mừng tràn trề, tiếp theo lại phải làm một vài chuyện mình nên làm, xem như để cho Yêu Vực sống tốt, hai mươi năm sau Thiên Nguyên độ kiếp cũng tốt, lúc đó trong lòng mình cũng vui. Việc này nên làm, vậy nhất định phải làm thật tốt mới được.
Bắt đầu từ khi bước vào Yêu Vực, Phương Nguyên thấy nhiều chuyện lạ lùng, hung tàn bạo ngược, trong lòng vẫn nghĩ phải làm thế nào dẫn dắt Yêu Vực, đây không phải vì hắn có thiện cảm với Yêu Vực, mà theo bản năng đang chứng minh đạo của mình.
Phương Nguyên đã sớm suy nghĩ cẩn thận một vấn đề, đại đạo trong lòng cũng không chỉ có tu hành.
Thậm chí so sánh với đại đạo, tu hành trái lại không quá quan trọng.
Quan trọng vẫn là phải xem phương pháp!
Sau khi suy nghĩ, lên kế hoạch thật lâu, Phương Nguyên lại bắt tay vào làm.
Bước đầu tiên hắn làm là thành lập đạo chính thống. Hắn là Thôn Thiên Yêu Vương dĩ nhiên là tôn chủ, mà ở dưới tôn chủ lại thiết lập Tử, Hữu hộ pháp, do lão hồ ly và Báo gia đảm nhiệm. Dưới Tả, Hữu hộ pháp lại có bốn đại yêu hầu do bốn yêu vương tu vi Nguyên Anh cao nhất dưới tay hắn đảm nhiệm, trấn giữ bốn phương. Bốn đại yêu hầu lại chỉ huy trăm yêu vương nhỏ lần lượt chia nhau ra trấn giữ các núi.
Bước thứ hai phải làm là đặt ra luật pháp cho Yêu Vực này, mạnh mẽ phổ biến, trong đó lại có các quy định như không được tự giết lẫn nhau, không được chinh phạt lẫn nhau, không được tùy ý đoạt quyền, đoạt đồ của người khác. Đương nhiên, một điều quan trọng nhất là không được ăn con người.
Hắn quyết định pháp luật đều rất đơn sơ, không giống với nhân gian, phải đặt ra luật pháp càng tỉ mỉ càng tốt. Bởi vì Phương Nguyên đã cẩn thận suy nghĩ qua. Nơi ngu si như Yêu Vực, luật pháp quá tường tận ngược lại sẽ khiến bọn họ không biết theo cái nào, ngược lại không bằng đơn giản một chút, chậm rãi mở ra.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn phải quán triệt.
Cho nên sau khi định ra pháp luật, Phương Nguyên lại từ những yêu vương sơn dã thần phục mình lựa chọn ra một người có thực lực mạnh nhất. Người này không làm chuyện gì khác, chỉ chuyên dò xét các trong lãnh địa của Thôn Thiên Yêu Vương, hễ có người không tuân theo luật pháp của Thôn Thiên Yêu Vương, bất luận là ai đều chém không tha. Yêu vương này vốn là một con lươn thành tinh, trước đây cũng thường bị khinh bỉ, bây giờ nghẹn một bụng tức, lại phát huy tác dụng lớn.
Sau khi làm xong hai chuyện này, Phương Nguyên lại định ra phương pháp cho bốn đại yêu hầu, để bọn họ định kỳ đưa yêu quái lợi hại đi tới Ma Biên.
Trước đó Phương Nguyên cũng nhìn ra được, nội bộ Yêu Vực hỗn loạn là có nguyên nhân.
Vừa tới là mười yêu mạch lớn cố ý làm vậy để vững chắc địa vị bá chủ của mình.
Thứ hai cũng là vì Yêu tộc sinh trưởng quá nhanh, Nhân tộc cần phải trăm năm, thậm chí mấy trăm năm mới có thể có một nhóm Kim Đan, nhưng Yêu Vực chỉ cần mấy chục năm lại sẽ sinh ra một nhóm, giằng co, tài nguyên không đủ, đương nhiên lại phải chém giết...
Bây giờ Phương Nguyên mạnh mẽ định ra luật pháp, lại khiến cho lực lượng trung cấp của Yêu Vực tăng vọt. Ở dưới tình huống như vậy, sắp xếp cho bọn họ một lối ra lại có thể tránh cho bọn họ xuất hiện tình trạng chém giết lẫn nhau, cắt giảm số lượng.
Sau khi làm xong những chuyện này, Phương Nguyên lại bắt đầu làm chuyện quan trọng nhất.
Giáo hóa!
Lần này công phá bảy yêu mạch lớn, đoạt được không ít tài nguyên và công pháp của Yêu tộc, Phương Nguyên lấy Thiên Diễn Thuật thôi diễn, tập trung những công pháp này thành một pháp môn.
Chương 1602 Hắn là yêu (2)
Ở Tiểu Quân Sơn, pháp môn này có thể giúp đám yêu tu hành, củng cố cảnh giới, tăng thực lực. Nhưng Phương Nguyên cố ý làm cho pháp môn này hết sức phức tạp, muốn tu hành sẽ không thể không vận dụng đầu óc...
Sau khi thôi diễn ra pháp môn này, Phương Nguyên lại lệnh cho bốn đại yêu hầu mở ra rất nhiều học đường, doanh trại trong khu vực mình quản lý, do yêu quái cao minh trấn thủ, giáo dục các yêu quái đọc sách, học tốt, hiểu mọi chuyện rõ ràng lại truyền xuống công pháp và tài nguyên.
Đương nhiên, những yêu loại ngu si thật sự lỗ mãng, khó có thể quản giáo.
Cho nên ban đầu lúc xây dựng học đường cũng xuất hiện không ít rối loạn. Có tiên sinh dạy, thấy học sinh thật sự không biết lại nóng giận, cắn đầu của học sinh, cũng có kẻ trói học sinh vào trên cây, buộc bọn họ xem sách học chữ, một khi không học được, lại dùng roi lửa đánh, đánh vài lần không thấy tiếng đọc sách, nhìn kỹ đã chết rồi!
Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là lại hạ lệnh, phương pháp giáo dục không thể lỗ mãng như vậy, có thể dùng cách xử phạt về thể xác nhưng không thể quá mức.
Hắn lệnh cho tất cả tiên sinh mỗi người chuẩn bị một cái thước, tức giận lại đánh bàn tay. Đương nhiên chỉ dùng thước thường, lại dậy to dài hơn một trượng, phía trên có gai thì không được gọi là trước, gọi là Lang Nha Bổng, vừa đánh xuống, móng vuốt sẽ tàn phế.
Rất nhiều chuyện thực hiện lại thật sự phức tạp.
Mỗi khi làm ra một chuyện, lại có rất nhiều chuyện khác kèm theo, thực sự khổ não.
Nhưng trong quá trình này, Phương Nguyên dần cảm thấy tâm cảnh trong sáng.
Tâm cảnh này rất kỳ quái, dường như hắn đã trở về trạng thái khi ở ngoài Tiên Tử đường nghe trộm Chu tiên sinh dạy học, bình tĩnh, ẩn chứa một loại lực lượng đặc biệt, làm cho đạo tâm của hắn bình tĩnh, thần hồn kiên định, thậm chí có thể cộng hưởng với trời đất.
Hắn vẫn chưa hoàn toàn bước vào cảnh giới này, nhưng đã cảm nhận được rõ ràng.
Nhất là nhìn thấy mình làm việc này, Yêu Vực trước kia hung tàn hung bạo cũng bắt đầu có một ít biến hóa, loại cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.
Hắn nhìn thấy trong học đường các nơi đều có không vài tiểu yêu quái lông mềm như nhung đang lắc đầu vẫy đuôi đắc ý đọc sách, không cần co đầu rút cổ ở trong núi sâu run lẩy bẩy.
Nhìn thấy những yêu ma trước đây có chút đầu óc nhưng không đủ thực lực, thường bị người ta mắng là nghèo mạt dần được tôn trọng, đã dám cắm quạt sau gáy, lén lút quan hệ với thê tử của người khác.
Hắn cũng nhìn thấy rất nhiều yêu tộc bình thường ẩn nấp trong núi sâu không dám gặp người, tình nguyện chịu rét, chịu lạnh cũng không ra khỏi núi đã bắt đầu rời núi, dùng da thú đổi đồ.
Hắn còn nhìn thấy một ít yêu ma hung tàn bắt đầu thương lượng đi Ma Biên đoạt quân công...
...
...
Biến hóa như vậy thật ra vẫn rất ít, dù sao Phương Nguyên không có quá nhiều thời gian để làm những chuyện này.
Trong nửa năm ngắn ngủi, Phương Nguyên chỉ miễn cưỡng dựng lên dàn giáo.
Nhưng Phương Nguyên cũng không cảm thấy đang tiếc. Những gì hắn có thể làm cho Yêu Vực chỉ có vậy.
Nếu những yêu quái này có thể mượn dàn giáo do mình để lại, từng bước hoàn thiện, tạo ra một cục diện diện chính là tạo hóa của bản thân bọn họ. Nếu bọn họ không quý trọng cơ hội, không mấy ngày lại hủy dàn giáo này, vậy cũng chỉ có thể tùy vào bọn họ.
Bây giờ đã ký kết hiệp nghị, hủy đi tám yêu mạch lớn, cho nên chuyện độ kiếp có thể nói là viên mãn, nhưng đối với giáo hóa Yêu Vực vẫn có rất nhiều biến số. Thứ nhất là bản tính của yêu quái, thứ hai là hai mạch Thanh Khâu và Trục Nhật vẫn còn.
Hai mạch của bọn họ ủng hộ Tiên Minh, cũng vui vẻ ra sức chống đỡ kiếp nạn lớn, nhưng bọn họ không cần thiết phải ủng hộ Phương Nguyên thay đổi Yêu Vực, cho nên theo Phương Nguyên thấy, chuyện của mình làm dù sao vẫn có biến số.
Biến số này sẽ hình thành hai loại khả năng.
Một loại là giáo hóa của mình khiến cho Yêu Vực sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, hai yêu mạch lớn khác không thể không thích ứng với loại biến hóa này, bằng không sẽ bị yêu mạch Thôn Thiên càng lúc càng lớn mạnh vượt qua, cuối cùng chiếm đoạt. Một loại khác là yêu mạch Thôn Thiên không giáo hóa thành công, chỉ là hình thành một đời yêu mạch mới vượt qua các tiểu yêu, tiếp tục thống trị giống như bọn họ.
Việc này lại không có cách nào.
Phương Nguyên biết Yêu Vực cần phải giáo hóa, nhưng hắn không có quá nhiều thời gian để ở lại đây.
Hai mươi năm thật sự quá ngắn.
Điều bây giờ hắn có thể làm cũng chỉ là cố gắng hết sức bảo đảm Yêu Vực không xảy ra sai lầm, ảnh hưởng tới chuyện độ kiếp hai mươi năm sau mà thôi.
...
...
Sau khi làm xong những chuyện mình có thể làm, Phương Nguyên tuyên bố với bên ngoài là mình cần phải bế quan.
Ngày này, rất nhiều yêu quái lớn nhỏ đều đến Tiểu Quân Sơn bái lạy. Phương Nguyên lại ở trên đỉnh núi Tiểu Quân Sơn, tuyên bố mình chuẩn bị bế quan, tìm hiểu biến hóa thiên đạo, chuẩn bị hai mươi năm sau sẽ xuất quan, dẫn đầu một đám huynh đệ Yêu tộc đối đầu với ngày kiếp nạn lớn giáng xuống.
Lời này vừa nói ra, dẫn tới rất nhiều Yêu tộc khóc gào, thề hai mươi năm sau sẽ cùng đại vương chinh chiến.
Vào lúc này, Phương Nguyên không dùng bí pháp che giấu hình dáng của mình, tất nhiên cũng có rất nhiều Yêu tộc nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn. Ở sau núi Tiểu Quân Sơn có một nhóm bộ lạc nhỏ đang ở bên cạnh lão hồ ly và Báo gia. Trong đó có một đám cầu lông ngắn đứng cùng lão tộc trưởng ngây người nhìn Thôn Thiên Yêu Vương trên đỉnh núi, mắt trợn tròn.
- Ta… ta đã từng gặp Thôn Thiên Yêu Vương này, hắn còn từng dạy các tiểu tử đọc sách...
Lão tộc trưởng cảm giác vô cùng hoang đường, khó nhọc nói ra:
- Chẳng qua.. chẳng qua ban đầu Thôn Thiên Yêu Vương tới trong bộ lạc chúng ta, ta là người đầu tiên từng hỏi hắn, hỏi hắn là người hay yêu, lúc… lúc đó hắn... hắn trả lời ta là...
- Là người đấy...
Chương 1603 Tướng Thánh Nhân (1)
Một đám cầu lông ngắn đều gật đầu:
- Tiên sinh là người!
- Các ngươi nhớ nhầm rồi!
Báo gia và lão hồ ly nhìn nhau, vẻ mặt lão hồ ly hơi thâm trầm. Báo gia lại chẳng hề để ý, đĩnh đạc vỗ vai của lão tộc trưởng nói:
- Cổ ngươi có to bằng cây cổ thụ bên cạnh không?
Lão tộc trưởng vội vàng rụt cổ lại.
Báo gia nói:
- Cho nên trước đây đại vương nói với các ngươi, hắn là yêu!
Lão tộc trưởng có chút sửng sốt.
Vào lúc này, lão hồ ly cười tủm tỉm nói:
- Đại vương không chỉ là yêu, hơn nữa còn là huyết mạch kinh người, đại yêu vô địch trên đời. Bắt đầu từ hắn, mạch cóc thành yêu chính là Hoàng tộc của Yêu Vực chúng ta. Mấy người nên học thuộc lòng những lời này, từ trước đến nay đại vương hắn chưa từng nói mình là người, hắn chính là yêu, yêu từ gốc rễ, cho dù hắn thật sự là người...
Lão hồ ly hừ hừ nói:
- Đó cũng là nhân yêu...
Lão tộc trưởng hiểu rõ, vội vàng dẫn theo một đám cầu lông quỳ xuống.
Người mình gặp lúc trước là người hay yêu không quan trọng, quan trọng hắn là một trong ba người đứng đầu Yêu Vực!
Sau khi Thôn Thiên Yêu Vương bế quan, Phương Nguyên quay lại Ma Biên.
Bây giờ, các chủ Thánh Địa đều đã trở về núi, ba vị Thánh Nhân Tiên Minh cũng có hai vị rời đi. Chuyện có liên quan tới Đại Tự Tại Thần Ma Cung, Phương Nguyên đã sớm tìm thời gian trở về nói chuyện với Tiên Minh, xử lý sạch sẽ. Bây giờ, tất cả công việc liên quan tới Ma Biên đều đã đi vào quỹ đạo. Cho nên lần này Phương Nguyên trở về cũng không có quá nhiều chuyện phải làm, chỉ thăm mấy người bạn cũ thôi.
Sau khi Tiên Minh và Yêu Vực ký kết hiệp nghị, từng có người bên Tiên Minh muốn mời Phương Nguyên vào Tiên Minh, đảm nhiệm vị trí thủ tọa Động Minh đường, cũng chuẩn bị để cho hắn kế nhiệm người đứng đầu Động Minh đường, nhưng Phương Nguyên từ chối. Trong lòng Tiên Minh hình như cũng biết nên không yêu cầu nữa.
Mà Phương Nguyên cũng đã từ chức Thần tướng Trấn Ma Quan ở Ma Biên, để Quan Ngạo tới đảm nhiệm. Cũng nhờ ba vị lão ma Tuyết Nguyên giúp đỡ hắn. Lần trước trở lại, Phương Nguyên đã sớm kiểm tra tình trạng của Quan Ngạo bây giờ, sau khi tìm hiểu Thái Cổ Ma Chương, hắn đã có nhận thức sâu hơn về lực lượng Ma đạo. Cho nên, hắn cũng rất thưởng thích tình trạng biến hóa của Quan Ngạo bây giờ.
Bây giờ Quan Ngạo rất mạnh.
Hắn không hề tu luyện. Trước đây mỗi ngày đều rèn luyện sức lực, bây giờ hình như ngay cả đao thương cũng không muốn nhắc tới. Mỗi ngày, hắn chỉ ôm bình hoa màu trắng trong lòng và đờ người ra. Nhưng tu vi và pháp lực của hắn vẫn ngày ngày tăng vọt như con sông dài không ngừng lao nhanh vào trong thân thể hắn, tu vi của hắn đã sớm vượt qua Hóa Thần, vẫn đang tăng lên cao hơn...
- Đây là lực lượng binh khí Thần Ma đứng đầu Ma đạo sao?
Trong lòng Phương Nguyên cũng xúc động, hắn thậm chí rất tò mò, khi tập trung tất cả trí tuệ và tài nguyên, tâm huyết của Ma đạo trước kia để tạo ra binh khí Thần Ma đứng đầu dùng để đồ tiên diệt thế, lúc lực lượng chân chính hoàn toàn phát huy ra, sẽ mạnh tới mức nào?
Điều càng làm cho Phương Nguyên cảm giác may mắn là biến hóa trong thần hồn của Quan Ngạo.
Bây giờ Quan Ngạo đã không phải là Quan Ngạo, nhưng thần hồn và ký ức của hắn lại không hề thay đổi.
Thật ra, lúc Quan Ngạo ban đầu tiếp nhận lực Thần Ma, hắn sẽ có thêm rất nhiều trí nhớ lúc trước, cũng nhấn chìm trí nhớ của hắn. Nhưng hắn lại không bị như vậy. Trong thức hải của hắn có một chấp niệm giống như một phong ấn, khiến cho trí nhớ của hắn hoàn toàn được giữ lại, cũng khiến cho Quan Ngạo không thật sự biến thành binh khí Thần Ma, hắn có lực lượng của binh khí Thần Ma nhưng vẫn là một con người.
Phương Nguyên biết chấp niệm này là Quan tiểu muội ở lại.
Hắn không biết mong muốn ban đầu trong chấp niệm giữ Quan tiểu muội ở lại là gì, nhưng nàng cuối cùng đã làm được chuyện tốt.
Để Quan Ngạo yên tâm, Phương Nguyên lại lấy từ trong bụng cóc ra vô số ma bảo và ma quyển. Phần lớn đồ trong đó đều đưa cho Tiên Minh, để bọn họ đi thu xếp theo tác dụng của những ma bảo và ma quyển này. Theo lý thuyết, mấy thứ này có thể tạo ra cao thủ, có lẽ không yếu hơn một trăm lẻ tám Long Hồn. Nhưng bây giờ, Phương Nguyên cũng không cố giữ trong tay.
Thứ nhất, hắn không có thời gian. Thứ hai, dù sao hắn cũng xác định được Tiên Minh vẫn có người muốn làm việc.
Hắn không thể chỉ dựa vào lực lượng của mình để vượt qua tai kiếp lớn này, vẫn phải dựa vào người trong thiên hạ này.
Tiên Minh bất kể tốt hay xấu, dù sao cũng được chọn ra từ đám người trong thiên hạ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!